ĐÔNG CUNG - Trang 346

Thảy những thứ trên vách đá thoáng chốc đã khuất khỏi tầm mắt, chỉ còn

trông sắc trời trong veo…cứ ngỡ như gió nâng mây, thân mình trơn tuột qua
những tầng sương mù, cơ thể quay cuồng, mặt lật úp chẳng còn thấy trời
đâu, gió liên miên đâm chọc khiến mắt không tài nào hé được. A Độ kể cho
tôi nghe dưới này chính là sông Quên, thế nhưng sông Quên sẽ thế nào? Là
một cái đầm nước xanh biếc ư? Hay là cả 1 con sông sâu dư sức nuốt gọn
con người vĩnh viễn… tuyệt vọng trống rỗng bủa vậy ngay thoáng chốc, tôi
nhớ mẹ, ngẫm mình đi gặp mẹ thế này, hóa ra cũng hay thật. Tôi đã nản
lỏng lắm rồi, trần đời này duy có mẹ là người yêu thương tôi nhất.

Bỗng có người nắm lấy tay tôi, gió ào ào lướt qua vành tai, người đó ôm

tôi vào lòng, gió đưa chúng tôi lao xuống mỗi lúc một mau…. Chàng ôm tôi
giữa vòng gió xoáy….nhiều lần toan chụp mỏm đá vách núi, nhưng chúng
tôi rơi quá nhanh, đá vụn lả tả chung rơi cùng tôi và chàng, chẳng khác nào
một chùm sao rơi rụng như mưa sa…. chẳng khác nào buổi tối hôm ấy ở
ven sông, vô vàn đom đóm cất cánh vút bay từ ống tay áo, dường như có
cơn mưa sao rực rỡ, soi tỏ khuôn mặt chàng và tôi… giữa đất trời này riêng
có chàng đắm đuối nhìn tôi…

Đôi mắt ấy chỉ đong đầy bóng hình tôi..

Tôi có nằm mơ cũng nào từng nghĩ, chàng sẽ nhảy xuống chụp lấy tôi, tôi

cứ ngỡ, xưa nay chàng chẳng hề có lấy mảy may thật lòng.

Chàng gọi: “Tiểu Phong!” gió lướt qua vành môi thổi bạt giọng chàng,

nhẹ đến nỗi chẳng lọt vào tai. Tôi nghĩ, hẳn mình nghe nhầm rồi chăng,
hoặc thoảng, tất cả vốn là ảo giác. Chàng tuyệt đối sẽ không nhảy xuống
đâu, vì chàng là Lí Thừa Ngân, chứ nào phải Cố Tiểu Ngũ của tôi, Cố Tiểu
Ngũ của tôi đã chết từ lâu lắm rồi, chàng đã bỏ mạng chính trong cái đêm
quyết chiến với Nguyệt Thị và Trung Nguyên.

Chàng nói một câu bằng tiếng Trung Nguyên, tôi chẳng thể hiểu nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.