ĐÔNG CUNG - Trang 348

ngay gần bên tôi, tôi thấy cả Vĩnh Nương, vành mắt bà ấy đỏ quạch, hơi hơi
sưng.

Tôi thấy trên màn thêu hoa văn tinh xảo, tôi từ từ nhận ra, nơi đây là

Đông Cung, là tẩm điện của mình.

Tôi tử từ thở ra hơi, cảm thấy mình như vừa nằm mơ một cơn ác mộng,

trong cơn mộng gặp những điều đáng sợ: tôi bị thích khách bắt cóc, rồi gã
thích khách nọ lại là Cố Kiếm, tôi đứng ở Thừa Thiên Môn, mắt đăm đăm
nhìn lên thành lầu nơi Lí Thừa Ngân dang đứng…Và điều kinh khủng cuối
cùng, tôi mơ thấy mình quen biết Lí Thừa Ngân từ lâu, chàng hóa thành Cố
Tiểu Ngũ, chàng tàn sát Đột Quyết, giết ông ngoại, còn dồn mẹ tôi vào
đường chết…Phụ Vương trở nên lẩn thẩn, mà tôi nhảy xuống sông Quên…
cơn ác mộng ấy thật đáng sợ.. đáng sợ đến độ tôi không hề muốn nghĩ đến
nữa…

May thay tất cả chỉ là ác mộng, tôi từ từ nắm chặt tay Vịnh Nương, cười

với bà ấy, dợm bảo: “Ta đói lắm…”

Thế mà chẳng thốt nổi câu nào, cổ họng nhói đau, luồng khí trong cổ

thoát ra ngoài, mà không bật thành tiếng. Tôi cuống cuồng dùng tay bóp cổ
mình, Vĩnh Nương ứa nước mắt giữ tay tôi: “Thái Tử Phi chớ lo, Thái Y
nói người bị ngạt khói, nên tạm thời cổ họng bị bỏng. Từ từ chữa sẽ khỏi
thôi…”

Tôi nom A Độ, rồi lại nom Vĩnh Nương, cung nữ dâng một chén nước

mát, Vĩnh Nương tự tay đút cho tôi, nước có vị ngọt và mùi man mát làm
tôi thấy dễ chịu hơn, cơn đau họng chẳng mấy đã dịu xuống. Tôi nuốt hẳn
ngụm lớn, Vĩnh Nương bảo: “Chậm thôi, chậm thôi… kẻo sặc…trời…mấy
ngày rồi chẳng có giọt nước vào người…quả thực khiến nô tì lo xém
chết…”

Mấy ngày?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.