ĐÔNG CUNG - Trang 347

Câu nói cuối cùng còn đọng lại trong hồi ức, mà có lẽ chàng đuổi theo tôi

xuống tận đây chỉ để nói với tôi câu đó, rốt cuộc chàng đã nói gì, tôi cũng
chẳng còn muốn biết nữa đâu… Tôi chỉ cảm thấy thanh thản mà bình tĩnh,
tôi biết khoảnh khắc sau cùng, tôi không hề lẻ loi một mình…Thân thể nặng
trĩu lẳng mình trong nước, nước xanh biếc vây hãm bốn bề, đau tựa ngàn
nhát dao sắc lạnh xẻ dọc da thịt. Đành rằng vậy, tôi thả lòng buông xuôi
mọi vật lộn, phó mặc thân mình lắng xuống đáy nước sâu, như đứa con trở
về với mẹ, như bông hoa nhỏ xinh đáp xuống mặt đất, là một cõi đi về rất
đỗi bình yên trong tôi, bấy lâu nay tôi vẫn luôn hiểu. .

“Nước sông Quên, đặng quên tình…”

“Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh

trăng. Ô….thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương
chăn cừu trở về…..Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi
nắng…..Ô…. thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương
cưỡi ngựa đi qua…..”

“Khó nghe thế! Đổi bài khác đi!”

“Nhưng ta chỉ biết mỗi bài này…”

“Muôn đời muôn kiếp, rồi mãi mãi về sau ta sẽ quên được chàng!”

Trong ký ức có đốm sáng lập lòe lúc tỏ lúc mờ, dường như tấm màn bụi

mù dày đặc dần nhạt phai, lộ ra cảnh bọt nước hư ảo. Và bỗng nhiên, tôi
hấp hé mở mắt, sự vật rồi cũng rõ từng đường nét. Tôi thấy A Độ, nàng ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.