ĐÔNG CUNG - Trang 360

Lúc cột đang được dựng thì tôi gặp Bùi Chiếu, bẵng đi một dạo rất lâu,

lâu lắm rồi tôi chưa gặp lại hắn, phải từ lúc hắn khuyên tôi đừng nên qua lại
với Nguyệt Nương nữa, phải từ dạo ấy trở đi tôi không còn thấy hắn nữa.
Tôi lại nhớ ngay cái lần đầu gặp hắn, tôi vẫn nhớ y nguyên hắn từng đoạt
dao trên tay A Độ, và cả tiếng kêu kinh hoàng ngày bên sông Quên. Chắc
hẳn hắn không biết tôi đã nhớ lại toàn bộ.

Mà tôi sẽ không kể với hắn chuyện tôi đã nhớ ra đâu, nói rồi thể nào hắn

cũng tăng cường đề phòng. Người Trung Nguyên toàn lũ bịp bợm, giờ đầu
tôi cũng tiếp thu được ít nhiều, tôi phải giấu nhẹm đi, có thế mới rình được
thời cơ dắt A Độ bỏ trốn.

Bùi Chiếu mang biếu tôi ít quà, những thứ ấy đều ngự ban từ trong cung,

nghe nói là chiến lợi phẩm đại tướng quân Bùi Huống thu được ở Cao Ly,
Bệ Hạ ban thưởng không ít người, chỗ tôi cũng có phần.

Toàn là đồ cổ và châu báu, xưa nay tôi chẳng mấy hứng thú với chúng,

chỉ bảo Vĩnh Nương thu gom lại rồi thôi.

Bùi Chiếu vẫn bưng trên tay một chiếc làn, đích thân dâng lên tôi.

Tôi không nhận, đoạn sai Vĩnh Nương mở xem, thì ra là một con mèo

con, to cỡ một nắm đấm, toàn thân trắng muốt như thỏ. Rõ ràng là mèo, mà
hai mắt nó một bên xanh lam một bên xanh lục, nom yêu lắm. Nó nhoài
mình dưới đáy làn, se sẽ kêu.

Tôi hỏi: “Bệ hạ ban thưởng cả cái này ư?”

Bùi Chiếu nói: “Con mèo này phụ thân mạc tướng mang về, nghe nói là

cống phẩm của Xiêm La, anh em trong nhà nghịch ngợm, chắc không nuôi
được, mạc tướng liền đem đến cho Thái Tử Phi.”

Tôi ẵm mèo con, nó nằm mọp trong lòng bàn tay kêu meo meo, cái lưỡi

nhỏ xíu màu hồng nhô ra, liếm ngón tay tôi. Cảm giác ngưa ngứa chà lên da

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.