ĐÔNG CUNG - Trang 359

lạnh vào người. Tôi cũng mong ho sớm khỏi, sớm khỏi đi cho tôi và A Độ
còn về Tây Lương.

Cho dù Tây Lương của tôi đã thay đổi đến nhường nào, chung quy tôi

vẫn cứ phải về.

Tôi ngồi trước cửa sổ, ngắm cánh hoa anh đào mỏng manh oằn mình ủ

dột trong cơn mưa, như những miếng lụa cắt vụn no nước nặng trĩu còn bấu
dính với cành. Vĩnh Nương đã sai người dựng màn gấm, thứ mà nhà vương
giả ở Trung Nguyên hay dùng để giữ hoa, mưa tưới xuống không thể tàn
phá được cây cối dưới tấm màn

che. Tôi nom hoa anh đào núp mình dưới lều gấm, bốn góc lều còn mắc

chuông vàng nhỏ xinh để đuổi lũ chim non, gió lay chuông đu đưa vẳng
tiếng ngân.

Dạo này tôi thường ngổi ngẩn nhiều canh giờ, Vĩnh Nương cảm thấy như

thể tôi đã biến thành một kẻ khác, trước kia tôi ồn ào lắm, giờ đã lắng
xuống yên tĩnh nhường này, bà ấy thường dành cho tôi ánh nhìn rất đỗi lo
âu.

A Độ cũng lo không kém, nàng ấy muốn kéo tôi ra ngoài chơi không chỉ

một lần, nhưng tôi không tài nào vực nổi tinh thần. Tôi chưa kể cho A Độ
nghe tôi nhớ ra những chuyện trước kia, tôi nhủ thầm có nhiều chuyện, tự
mình chịu đựng thì tốt hơn cả.

Lúc hoa tàn thì tiết trời cũng bừng ấm. Trong cung thay áo xuân, Đông

Cung cũng chuyển mình để đón tiết mùa xuân và những ngày chớm hè.
Vĩnh Nương sai người dựng trong sân đình một cột xích đu, trước kia tôi
thích ngồi dây đu đong đưa lắm, có điêu dưới cái nhìn của Lí Thừa Ngân,
nó lại bị xem như trò cợt nhả, đâm ra trong Đông Cung xưa nay đã làm gì
có xích đu, giờ Vĩnh Nương mới sai người làm 1 cái mới toanh cho tôi,
song, nay tôi chẳng thiết chơi trò đó nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.