ĐÔNG CUNG - Trang 357

cũng không rõ vì sao nàng ấy lại cam tâm tình nguyện theo tôi đến đây. Tôi
níu tay nàng ấy, ngơ ngẩn rồi bỗng rỏ giọt nước mắt. A Độ nom tôi khóc thì
bối rối lắm, liền dùng gấu tay áo lau nước mắt tôi, tôi lại viết vào lòng bàn
tay nàng ấy, đừng lo. Chừng như A Độ xót ruột lắm, nàng ấy ôm tôi vào
lòng, nhẹ xoa đầu tôi với cái kiểu dỗ dành một đứa trẻ. Cứ an ủi như thế rồi
tôi cũng dần chợp được mắt.

Thực ra, trong thâm tâm tôi biết rằng, thế là tôi xong đời rồi. Trước kia

tôi thích Cố Tiểu Ngũ, sau khi mất trí nhớ, tôi lại thích Lí Thừa Ngân. Dù
chàng ta lừa tôi từ đấu chí cuối, thế mà tôi vẫn cứ yêu chàng.

Nước sông Quên, đặng quên tình. Hễ ai dầm mình trong dòng nước thánh

thần, kể từ đó về sau đều quên sạch tất cả những chuyện đau khổ từng trải.
Tôi quên chàng, chàng cũng quên tôi, đôi ta không còn vướng bận tiền
duyên. Thế nhưng, tại sao sau khi đã quên được rồi, mà trái tim tôi lại vẫn
yêu chàng? Trước kia chàng đối xử với tôi tệ bạc, song tôi không ngăn được
mình thích chàng. 3 năm chúng tôi không chỉ một lần đẩy nhau ra thật xa,
cớ gì lại đến bước đường ngày hôm nay? Thánh thần đã từng nghe lời khẩn
cầu của tôi, để tôi được quên đi những khổ đau những sầu muộn chàng chất
chồng trên thân mình. Thế mà ngày hôm nay Thánh thần lại đang trừng
phạt tôi chăng? Người khiến tôi nhớ lại tất cả, con tạo trớ trêu xoay vần đưa
đẩy tôi lại lần nữa yêu chàng.

Kể từ đó Lí Thừa Ngân không lại chỗ tôi nữa.

Tôi ốm dai dẳng một thời gian, mãi đến khi mở miệng nói được, thì ngọc

lan ngoài hiên đã héo rũ, mà anh đào trong đình đuơng rộ phớt hồng như
mây.

Cũng bởi anh đào trổ bông sớm hơn cây đào cây mận, nên hoa vừa đơm

đó thôi mà đã khiến đất trời tràn ngập khí xuân. Sân vườn có mấy gốc anh
đào đương độ sum suê, hoa nở chen cụm chen cành, bung màu như gấm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.