ĐÔNG CUNG - Trang 355

Phải chăng chỉ để nói với tôi 1 câu đó? Nhưng dạo ấy tôi có biết tiếng
Trung Nguyên đâu. Tôi quên mất câu ấy là gì từ lâu rồi. Tôi chỉ nhớ tiếng
hét cuối cùng của Bùi Chiếu, chắc hắn phải kinh hãi lắm. Chung quy Lí
Thừa Ngân không phải là Cố Tiểu Ngũ, có lẽ, Cố Tiểu Ngũ của tôi đã bỏ
mạng trong cuộc chiến ngày đó từ lâu rồi. Cuối cùng, tôi ngước mắt trông
lên đôi con ngươi đen láy đổ ngược bóng hình mình. Rút cuộc chàng là ai?
Là Cố Tiểu Ngũ từng bắt 100 con đom đóm cho tôi ư? Hay là người chồng
đã lên đường ra trận vào đúng ngày cưới của chúng tôi? Có lẽ, lúc ở sông
Quên, vẻ hối hận trên khuôn mặt chàng khi thấy tôi cắt lìa dải thắt lưng, liệu
chăng chẳng có thật?

Hết lần này đến lần khác tôi bị gã đàn ông này lừa, cho đến tận lúc này

đây, có trời mới biết rốt cuộc chàng có lừa tôi không? Chàng bẻ tên thề với
thích khách, nói những lời hùng hồn đầy lý lẽ đấy, thế mà thoắt một cái,
chàng đã đứng trên Thừa Thiên Môn với Triệu Lương Đệ…Cố Tiểu Ngũ
của tôi thực sự đã chết từ lâu rồi, chớm nghĩ thôi mà tôi đã thấy lòng quặn
thắt. Tiếng tôi vụn vỡ, đáng sợ như thể đây thật sự không phải tiếng mình.
Tôi nói: “Chính chàng chia lìa đôi ta, chính chàng chia lìa ta—và Cố Tiểu
Ngũ.”

Chàng thảng thốt trong bao lâu, rồi lại phá ra tiếng cười khinh miệt: “Cố

Tiểu Ngũ à?”

Tôi nhìn chàng, máu từ tay chảy ròng xuống áo bào. Lúc đứng bên vực

sông Quên, tôi thấy lòng mình đã hóa tro tàn, thế mà giờ khắc này đây, tôi
chẳng còn sức lực để vùng vẫy. Tôi thấy bải hoải, tôi thấy rã rời, tôi mệt
mỏi lắm rồi, tôi chỉ nhả từng chữ: “Chàng giết Cố Tiểu Ngũ mất rồi.”

Cố Tiểu Ngũ của tôi, chàng giết người duy nhất tôi từng yêu mất rồi.

Chàng giết Cố Tiểu Ngũ ngay chính trên mảnh đất Đốt Quyết, Cố Tiểu Ngũ
bỏ mạng ngay khi hôn lễ của chúng tôi còn dang dở, chàng ấy đã chết ngay
tại Tây Lương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.