ĐÔNG CUNG - Trang 354

Tôi nhìn chàng, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, bẵng đi bao lâu, rất lâu,

chàng bỗng ném ngay trước mặt tôi 1 đôi ngọc bội. Tôi giương mắt nhìn đôi
ngọc có màu mỡ cừu, tôi biết chúng, tôi từng cầm chúng ngồi chẵn tròn 3
ngày 3 đêm trên đồi cát. Lúc ấy chàng còn xưng mình là Cố Tiểu Ngũ; lúc
ấy tôi rạo rực ngồi đợi miết người tôi nghĩ sắp là chồng mình; lúc ấy lòng
bàn tay chàng cầm đôi ngọc bội, mỉm cười ghẹo tôi; lúc ấy sắc đêm trong
trẻo phủ trùm hoang mạc Tây Lương, và chúng tôi cùng nhau giục ngựa trở
về Vương thành.

Dạo đó, mặt mũi đôi ta nào có thù nghịch như bây giờ. Lúc ấy tôi vẫn là

cửu công chúa vô tư lự của Tây Lương, mà chàng, chàng là Cố Tiểu Ngũ
buôn chè đến từ Trung Nguyên.

Tay Lí Thừa Ngân còn đương ứa máu, chàng siết chặt cánh tay tôi, chặt

đến nỗi xương cốt nhói đau nhức nhối. Ép tôi phải ngước lên, nhìn xoáy
vào mắt tôi, hỏi: “Tại sao?”

Chàng lập đi lập lại, tại sao?

Tôi cũng muốn biết, tại sao, tại sao số kiếp lại bỡn cợt, hết lần này đến

lần khác dồn chúng tôi vào mối quan hệ đoạn tuyệt này. Tôi nhìn trong mắt
chàng có sự khổ sở khó nói nên lời mà thoáng vương tia khát khao cuối
cùng, dường như còn mong mỏi tôi sẽ nói ra câu gì.

Tôi hé môi, song vẫn nín lặng.

Máu bàn tay chàng thấm trên mặt tôi âm ấm, chứ không hề nóng hôi hổi,

chàng bảo: “Cớ sao nàng bình yên vô sự trốn khỏi tay thích khách, sao A
Độ lại không chịu nói cho ta biết hành tung gã thích khách kia, sao trong
tay nàng lại có đôi ngọc bội uyên ương này…uyên ương uyên ương cơ à…
ta chia cắt đôi uyên ương các người rồi phải không?”

Chàng siết mạnh vai khiến tôi đau nhói, bỗng đâu thấy nguội lạnh trong

lòng, lúc ở sông Quên, rốt cuộc chàng nghĩ gì mà lại nhảy xuống với tôi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.