ĐÔNG CUNG - Trang 352

Chàng nom tôi không để ý đến chàng, liền nói: “Hôm nàng bị thích khách

bắt cóc, lại trùng với tết Nguyên Tiêu, nên chín cổng thành đều phải mở…”

Tôi chỉ cảm thấy có cơn bực mình không nói nổi. Bữa đó dáng chàng

đứng trên cổng lầu ra sao tôi cũng quên từ lâu rồi, thế mà bóng hình chàng
ngày đứng bên vực sông Quên, chỉ sợ nó sẽ khắc sâu trong tim tôi đến trọn
đời. Giờ đây nói những chuyện ấy ích gì? Chàng còn định dỗ ngon dỗ ngọt
lừa tôi nữa sao? Chàng đã rũ sạch những chuyện trước kia rồi, thế nhưng tôi
lại nhớ ra, tôi đã nhớ lại cả rồi đây!

Chàng bảo: “… mấy ngày lục soát khắp nơi trong thành mà không tìm ra

nàng, ta cứ tưởng…” nói đến đó, giọng chàng trầm thấp dần, đoạn bảo, “Ta
cứ tưởng sẽ không còn gặp lại nàng nữa…”

Chàng giơ tay định kiếm tìm bờ vai tôi, tôi nhớ đôi mắt sũng lệ chập

chờn của cha, tôi nhớ mẹ tôi ngã trên vũng máu, tôi nhớ tiếng gào thét cuối
cùng của ông, tôi nhớ đôi bàn tay dính máu của Hách Thất đã đẩy tôi lên
lưng ngựa… Thế rồi thoắt cái tôi đã rút cây trâm búi tóc, nhắm đâm ngực
chàng thật mạnh.

Tôi dồn tất cả sức lực vào nhát đâm ấy, trước đó, chàng hoàn toàn chẳng

đoán biết tôi sẽ đâm bất thình lình, chàng ngây ra, tận lúc sau cùng mới giơ
tay chặn trước ngực theo bản năng. Đầu trâm nhọn hoắt chọc xuyên lòng
bàn tay, máu ri rỉ ứa, chàng sững sờ nhìn tôi, ánh mắt ấy phức tạp tôi không
cắt nghĩa được, tựa như chàng không tin tôi lại có hành động này.

Thực ra, chính tôi cũng không tin, tôi ấn ngực mình, cảm giác cơ thể

đang run rẩy.

Thời gian trôi bao lâu, chàng mới nắm chặt đầu trâm, rút thật mạnh.

Chóng vánh, mà không hề rên lấy một tiếng, chỉ có đôi chân mày khẽ chụm
đầu lại, như thể đây vốn chẳng phải cơ thể của mình. Máu ứa ra tức thì, tôi
nhìn máu đầm đìa chảy dọc theo cổ tay dính vào ống tay áo, dòng máu đỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.