ĐÔNG CUNG - Trang 351

Tôi lắc đầu, tôi chẳng buồn ăn.

Còn thiết ăn gì bây giờ nữa?

Vĩnh Nương vẫn sai người làm món bánh canh, bà ấy nói: “Bánh canh

mềm lại có nước, người ốm ăn cái món này vào là hợp lắm đây.”

Tôi không muốn ăn bánh canh, gắp một đũa rồi buông ngay.

Bánh canh gợi lên hình ảnh của Lí Thừa Ngân.

Mà thực chất mọi thứ ở Đông Cung này đều gợi nhắc cho tôi nhớ Lí

Thừa Ngân.

Tôi chỉ mong sao mình đừng nghĩ ngợi về chàng nữa. Chẳng kể những

chuyện trước kia thật giả thế nào, tôi hoàn toàn không muốn gặp lại chàng.

Thế mà muốn tránh cũng không được, lúc Lí Thừa Ngân đến thăm, Vĩnh

Nương vừa mới bưng bát bánh canh xuống, chàng hồ hởi bước vào, nét mặt
rạng cười như thể là trước kia, riêng mình tôi biết, tất cả đã khác xưa rồi.
Giữa chúng tôi đã tồn tại một quá khứ đớn đau, dòng sông Quên thần kì cho
tôi quên đi tất cả, mà cũng lấy đi trí nhớ của chàng, chúng tôi ngây ngô dại
dột, chẳng hiểu sự nào run rủi cho chúng tôi lấy nhau thế này. Và tôi ngây
ngô dại dột thế nào mà đã ở bên chàng suốt 3 năm…

Lúc tôi còn nghĩ ngợi thì Lí Thừa Ngân đã rảo bước đến bên giường, tay

dợm xoa trán tôi.

Tôi nghiêng mặt tránh né.

Tay chàng chưng hửng giữa chừng, song cũng chẳng lấy làm giận, mà

bảo: “Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi, thật làm ta lo quá.”

Tôi đưa mắt nhìn chàng, nét dửng dưng như những người xa lạ với nhau.

Cuối cùng chàng nhận ra điều khác thường, hỏi tôi: “Nàng sao rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.