ĐÔNG CUNG - Trang 353

thắm uốn khúc như một thân rắn con nanh ác trườn mình trên vải vóc.
Chàng cầm chiếc trâm còn vương máu, đoạn nhìn tôi, lòng tôi gợn cơn hốt
hoảng như thể hụt hơi.

Chàng quẳng cây trâm xuống đất đánh “keng” một tiếng, chuỗi thạch anh

rủ mình văng bốn hướng, lanh canh đập nẩy trên sàn. Tiếng chàng hỏi se sẽ,
như sợ làm kinh động thứ gì: “Sao lại thế?”

Chàng bảo tôi phải nói thế nào, kể ra những chuyện kinh khủng đã qua ư?

Tôi và chàng, giữa đôi ta là ân oán, là đôi bờ cách trở bởi biển máu hận thù.
Thì ra lãng quên không hẳn là bất hạnh, có khi may mắn đích thực lại là nó.
Ước gì tôi có thể quên như chàng thì tốt biết mấy.

Tôi ngoảnh mặt né, chàng lại cất lời: “Ta hiểu rồi.”

Tôi chẳng rõ chàng hiểu gì, nhưng thoáng nghe trong giọng chàng có nét

lạnh lùng: “Bởi nàng bệnh đến nông nỗi này nên ta vốn cũng chẳng muốn
hỏi tới. Nhưng một khi đã vậy, ta buộc phải hỏi câu này, sao nàng thoát
được tay thích khách? Lúc A Độ ẵm nàng về, có hỏi thế nào ả cũng không
chịu tiết lộ hành tung của thích khách, càng không chịu khai ra đã cứu nàng
ở đâu. Ta không tiện dùng hình truy cứu dân Tây Lương các nàng. Nhưng
thế nào thì nàng cũng phải nói cho ta hay, rốt cuộc kẻ nào đã giật dây sau
lưng thích khách…”

Tôi nhìn gã đàn ông này, người đã ôm tôi nhảy xuống sông Quên, chàng

đã quên thật rồi, thế nhưng tôi vĩnh viễn không thể quên được, tôi không
quên được chính chàng đã giết ông ngoại, tôi không quên được chính chàng
khiến tôi chịu cảnh nước mất nhà tan, tôi không quên mình giờ đây chẳng
còn Tây Lương để về. Tôi nhếch miệng song chẳng hề lên tiếng, gần như
chỉ ném ra cái nhìn mỉa mai. Chàng lại hỏi tôi thích khách là ai cơ đấy? Lẽ
nào thích khách là ai chàng không biết ư? Hay từ lúc nhảy xuống sông
Quên xong, chàng cũng không nhớ nổi Cố Kiếm là ai nữa rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.