ĐÔNG CUNG - Trang 356

Tôi ngu ngơ mới quên tất cả những chuyện trước kia, để rồi đến nơi này,

để rồi lấy Lí Thừa Ngân. Mà đôi ta đều quên sạch quá khứ, thậm chí tôi còn
không biết Cố Tiểu Ngũ đã mất rồi.

Cơn giận của chàng ta hóa thành tràng cười: “Được! Được! Được lắm!”

Thế rồi chẳng đảo mắt nhìn lấy 1 cái, đã quay người bỏ đi.

Lúc Vĩnh Nương quay lại thì kinh ngạc lắm, bảo: “Sao Điện hạ đã đi rồi

nhỉ?” tức thì bà ấy thất thanh kêu lên: “Úi trời, sao dưới sàn nhiều máu thế
này…”

Bà ấy gọi cung nữ vào lau dọn, sau đó lải nhải hỏi dồn tôi rút cuộc đã xảy

ra chuyện gì, tôi không muốn cho bà ấy biết, nên tôi thừ người mặc bà ấy
giày vò lên giày vò xuống. Tôi phải làm sao đây? Tôi còn về được Tây
Lương không? Cứ cho như tôi về được Tây Lương, nhưng Cố Tiểu Ngũ
chết thì cũng đã chết rồi.

Vĩnh Nương nghĩ chắc tôi mệt muốn ngủ, liền thôi không truy hỏi nữa.

Bà ấy gọi A Độ vào ngủ với tôi, A Độ vẫn theo lệ cũ nằm dưới thảm trải
trước giường tôi.

Song tôi không tài nằm chợp mắt được, tôi bật dậy, A Độ cũng dậy theo,

lại tưởng tôi khát nước nên đi rót cho tôi một tách trà,

Tôi không cầm tách trà đó, mà kéo tay nàng ấy viết mấy chữ vào lòng

bàn tay.

Tôi hỏi, chúng ta về Tây Lương nhé?

A Độ gật đầu.

Thế là tôi thấy an tâm vô cùng, tôi đi đâu thì cô bé này theo đó. Tôi

không biết trước kia nàng ấy từng chịu nhiều gian khổ đến thế, thậm chí tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.