ĐÔNG CUNG - Trang 363

Lần nào Vĩnh Nương cũng bảo: “Mèo đâu mà mèo, nghịch còn hơn cả

cáo thành tinh.”

Thời gian cứ thế bình lặng trôi. Ngày ngày ngắm Tiểu Tuyết nghịch

ngợm chạy đó chạy đây; ngắm hoa trong sân nở rồi lại tàn, anh đào buồn
thỉu buồn thiu trĩu trịt trái chín đỏ rủ đầy cành; lại ngắm đào ngắm mận đã
dệt những quả to cỡ hạt đậu nành trên cành lá xanh mướt. Thời gian như
con kênh, nước cuốn trôi không một tiếng gọi, ngày lại ngày miết cũng qua
đi. Tối tối, tôi hay ra bậc thềm ngồi, ngắm ông trăng nhú trên ngọn cây.
Hàng ngàn hàng vạn năm nay, trăng vẫn nhô cao trong im hơi lặng tiếng,
không trĩu buồn mà cũng chẳng cười vui, một ngày gió sương, ánh trăng đổ
bóng xuống mái ngói lưu ly, như dát một lớp sương bạc mỏng tang. Sông
sao vẫn lặng lẽ tỏa sáng, Tiểu Tuyết nhoài mình kêu meo meo dưới chân
tôi, tôi vuốt ve cần cổ ấm nóng mà mềm mại của nó, ôm nó đặt vào lòng
lòng. Và tôi cứ nín lặng chờ đợi, tôi đợi thời cơ tốt nhất để sổ khỏi chiếc
lồng son này.

Thời gian qua tôi ốm nằm một chỗ, nên lễ tiết trong Đông Cung cũng

được thể giản tiện, phần lớn không nhất thiết phải hỏi qua tôi. Trước kia tuy
Triệu Lương Đệ cũng góp tay quản lý, song rất nhiều việc trên cơ bản vẫn
do tôi nắm quyền quyết định, tôi đổ bệnh nhiều ngày nay, thậm chí lễ điển
trong cung lẫn yến tiệc cũng vắng mặt. Đến khi bệnh tình dần khấm khá
hơn, thì Tự Bảo Lâm lại ngã bệnh.

Bệnh tình nàng ta rất trầm trọng, thuốc thang đủ cả song vẫn không có

biến chuyển, thế mà người trong Đông Cung chẳng một ai đến ngó ngàng,
nếu Vĩnh Nương không buột miệng, dễ chừng tôi cũng không biết Tự Bảo
Lâm bệnh sắp chết.

Không hiểu cớ làm sao mà tôi lại chủ động đến thăm nàng ấy. Một phần

do cảm thông, một phần chính bản thân tôi cũng muốn cho Lí Thừa Ngân
thấy rằng, tất cả vẫn vậy chẳng có gì khác thường. Hoặc để Lí Thừa Ngân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.