ĐÔNG CUNG - Trang 364

vẫn giữ nguyên cái cảm giác tôi còn là 1 nàng Thái Tử Phi ngớ ngẩn khờ
khạo, trong lòng không hề vướng bận mưu tính.

Tự Bảo Lâm sống trong sân viện nhỏ trước kia, hai cung nữ hầu hạ nàng

ấy ngày xưa giờ đã đổi lâu rồi. Chuyện bùa ngải tuy không làm ầm ĩ, song
Triệu Lương Đệ vẫn kiếm cớ đối xử tệ bạc với nàng ấy. Tôi ốm đợt này, ốc
còn không mang nổi mình ốc, đương nhiên quan tâm cũng vơi đi phần nào.
Trong lòng vô cùng ân hận, nếu như tôi sớm phát hiện ra, nói không chừng
Tự Bảo Lâm đã chả đổ bệnh đến nông nỗi này.

Người ngợm nàng ấy rạc đi chẳng khác nào một bô xương khô, tóc tai thì

xỉn màu, đầu ngọn khô vàng như một khóm cỏ dại. Tôi thoáng nhớ lần đầu
mới gặp, nàng ấy vừa sảy đứa con trong bụng, còn đương ở trong cung,
dáng vẻ lúc đó nom võ vàng. Nhưng vẻ võ vàng hồi ấy như bông hoa
nghiêng mình khoe dáng xinh tươi dưới cơn mưa rào. Chứ nào có giống bây
giờ, giờ chỉ còn là 1 bông cúc tàn hứng gió Tây, thậm chí vẻ tươi tắn ngày
nào đã trở nên héo rụi chẳng chừa lấy 1 nét.

Tôi gọi bao lâu, nàng ấy mới hé được mắt nhìn, ánh mắt hốt hoảng mà lờ

đờ.

Chừng như nàng ấy đã không còn nhận ra tôi, chỉ một chặp rồi lại trĩu mi

thiếp ngủ.

Vĩnh Nương khéo léo thuật lại lời Thái y cho tôi nghe, tình hình Tự Bảo

Lâm chỉ e không được bao lâu nữa đâu.

Năm nay nàng ấy mới chỉ 18 mà thôi, thanh xuân một đời người con gái,

chớp mắt nó đã vút trôi từ lẩu từ lâu, mà chốn Đông Cung cô quạnh này
chẳng khác nào một con quái thú, ngấu nghiến ngốn gặm tất cả những điều
tốt đẹp tươi tắn. Người con gái đương tuổi xuân thì như bông hoa, vỏn vẹn
có nửa năm ngắn ngủn đã vội héo hon tàn úa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.