ĐÔNG CUNG - Trang 366

Đến lúc đó chàng mới quay mặt nhìn tôi, tôi lại nói: “Muội ấy bệnh nặng

sợ khó qua khỏi.”

Chàng còn chẳng buồn bận tâm, cứ thế rảo bước tiến thẳng vào điện.

Còn mình tôi bơ vơ đứng đó, gió đầu hè nhả hơi ấm nhuần xoa trên gò

má, vậy ra mùa xuân đã qua rồi.

Nếu như là trước đây, hẳn chúng tôi sẽ lớn tiếng với nhau, tôi sẽ ép chàng

đi thăm Tự Bảo Lâm, dẫu có phải trói, tôi cũng sẽ lôi chàng đến đó bằng
được.

Thế mà giờ thì sao? Tôi biết rõ rằng, không yêu tức là không yêu, dẫu

hôm nay Tự Bảo Lâm có trút hơi thở cuối cùng thì đã làm sao, chỉ e chàng
đã sớm quên nàng ấy rồi. Quên đi người con gái xinh đẹp rạng ngời, quên
đi giữa bọn họ từng có với nhau đứa con gắn kết ruột thịt, quên bao nhiêu
đêm dài nàng ấy thao thức đợi chờ là bấy nhiêu thời gian héo hon quạnh
quẽ. Cũng giống như chàng đã quên tôi, quên tôi từng hận từng yêu chàng,
quên 100 con đóm đóm chàng từng bắt, quên tôi từng nhảy xuống sông
Quên, cắt lìa những gì đã từng tồn tại giữa đôi ta.

Tất cả những điều này, chả phải là cầu được ước thấy đó sao?

Trời thì ngày một nóng, Tự Bảo Lâm chìm vào hôn mê, cứ yếu dần đi

theo thời gian, đến lúc chẳng còn ăn uống được gì. Hằng ngày tôi đều đến
thăm nàng ấy, Vĩnh Nương cũng khuyên nhủ tôi vừa mới ốm dậy, không
nên lán lại chỗ người bệnh quá lâu, nhưng mà tôi hoàn toàn không để ý đến
lời bà ấy. Tôi chăm sóc Tự Bảo Lâm, như thể đang chăm sóc chính cái tôi
vốn đang hấp hối ngay trong thâm tâm mình.

Tôi túc trực bên Tự Bảo Lâm, bọn cung nữ có bao nhiêu kiêng dè cũng

không dám nói úp mở. So với thói bỏ mặc không đếm xỉa trước kia, nay đã
khấm khá hơn nhiều. Thế nhưng bệnh tình Tự Bảo Lâm đã đến nông nỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.