ĐÔNG CUNG - Trang 365

Tôi thấy rầu rầu, lúc rời khỏi chỗ nàng ấy, tôi hỏi Vĩnh Nương: “Lí Thừa

Ngân đâu?”

Vĩnh Nương cũng không rõ, liền sai người đi hỏi, mới hay Lí Thừa Ngân

và Ngô Vương đi đá cầu rồi.

Tôi đến chính điện đợi Lí Thừa Ngân, đợi đến khi mặt trời vừa gác núi,

mới trông thấy 1 đội chừng 7 8 tay lính Vũ Lâm lang bao bọc bảo vệ quanh
chàng, bước qua cửa Minh Đức, những kẻ khác đều xuống ngựa, nom đằng
xa chỉ còn mình chàng rong ngựa băng qua khoảng sân rộng trước điện, tiến
thẳng về đằng này. Bỗng dưng tôi thấy lòng mình rối bời, phải vài tháng rồi
chúng tôi không nhìn mặt nhau, rất lâu trước đây, tuy tôi và chàng không
phải ngày nào cũng gặp, nhưng cứ bẵng đi một thời gian là chàng lại hùng
hổ đến chỗ tôi chỉ để tranh cãi những chuyện hết sức cỏn con không đâu.
Nhưng mà giờ, tôi và chàng, đã không còn gặp gỡ, cũng chẳng thể hục hặc
nữa.

Thực ra tôi luôn muốn lánh mặt chàng. Mỗi khi nhớ đến chuyện cũ, rõ

ràng tôi nên giết chàng, báo thù cho tất cả những ai đã khuất.

Có lẽ, ngày hôm nay tôi đi thăm Tự Bảo Lâm chính là lý do tôi tự biện

cho mình, cốt vin vào đó để đến tìm chàng. Tôi dõi theo bước chân ngựa
đang tiến lại gần, lòng chợt nhớ đến thảo nguyên bao la, nhớ nụ cười rạng
ngời trên gương mặt chàng lúc phi ngựa chạy về phía tôi.

Chàng chưa hề cười như thế chăng? Dẫu sau, đó là Cố Tiểu Ngũ chứ nào

có phải Thái Tử Lí Thừa Ngân.

Nội thị bước lên hầu chàng xuống ngựa, chàng ném rói da cho thái giám,

bước chân đạp lên bậc thềm, như không hề trông thấy tôi.

Tôi đứng dậy gọi chàng lại, tôi bảo: “Chàng đến thăm Tự Bảo Lâm một

chuyến đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.