ĐÔNG CUNG - Trang 400

Một kẻ khi đang tiến dần đến ngôi vị hoàng đế, chàng ta ruồng rẫy lên rất

nhiều rất nhiều những tình cảm thân thiết. Như tình cảm giữa tôi và A Độ,
chàng không thể hiểu được, bởi vì làm gì có. Chàng nào đã từng tin tưởng
ai, nào đã dành cho ai.

Tôi hỏi: “Nếu một ngày nào đó, thiếp là mối nguy họa đe dọa ngôi vua

của chàng, giang sơn của chàng, xã tắc của chàng, liệu chăng chàng sẽ giết
cả thiếp?”

Vậy mà Lí Thừa Ngân khỏa lấp: “Tiểu Phong, so với Hoàng Cung, Đông

Cung là nơi nguy hiểm hơn cả, làm Thái Tử còn khó hơn làm Hoàng đế…
con đường ta đi đầy gian truân, nàng không biết…”

Tôi ngắt lời chàng: “Chàng sẽ thế phải không, sẽ có một ngày chàng giết

cả thiếp?”

Chàng đau đáu nhìn mặt tôi, cuối cùng bảo: “Ta không thế.”

Tôi cười, từ tốn nói: “Chàng sẽ thế đấy.”

Vẫn thủng thẳng từng tiếng: “Chàng có biết, có một nơi gọi là sông Quên

không?”

Chàng ngơ ngẩn nhìn tôi.

“Nước sông Quên, đặng quên tình…” tôi chậm rãi quay người, miệng

mãi ngân nga bài ca dao quen thuộc, “Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát,
ngồi trên cồn cát, sưởi nắng. Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà
đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua…”

Tôi biết, Cố Tiểu Ngũ trong lòng tôi đã chết thật rồi.

Lí Thừa Ngân biết tỏng Triệu Lương Đệ sai người hạ độc, hại chết Tự

Bảo Lâm, vậy mà chàng thản nhiên như không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.