ĐÔNG CUNG - Trang 398

một mũi nào có thể bắn trúng nàng. Ta không nên mạo hiểm cả nàng, thực
ra lòng ta thấy hối hận lắm…”

“Vậy A Độ thì sao?” Tôi lạnh nhạt nhìn chàng, “Lỡ như A Độ chết cùng

Cố Kiếm thì sao…”

Chàng lại ngẩn người, đoạn bảo: “Tiểu Phong, A Độ chỉ là một đứa nô

tì…”

Tôi tát bốp vào mặt chàng, chàng cũng không hề né tránh, tôi giận run

người: “Cô bé ấy dùng cả tính mạng để bảo vệ ta, cô bé ấy theo ta lội vạn
dặm xa xôi từ Tây Lương tới đây… A Độ trong mắt chàng chỉ là 1 đứa nô
tì, nhưng trong lòng ta, cô bé ấy như chị em ruột thịt.” Tôi nhớ Cố Kiếm,
nhớ thầy hy sinh thân mình cốt cứu A Độ, thầy nói với tôi rằng, thầy không
muốn làm tôi đau lòng thêm lần nữa. Đến cả Cố Kiếm cũng hiểu, nếu A Độ
ra đi, tôi sẽ đau lòng mà chết.

Lí Thừa Ngân với tay ôm tôi, chàng bảo: “Tiểu Phong ơi, ta thích nàng.

Cái ngày ta ốm, khư khư nắm tay nàng, tận lúc tê rần mà nàng vẫn không
buông, lúc ấy ta đã tự nhủ, sao trên đời lại có con bé ngốc thế, nhưng ta
không ngờ, ta lại đi thích cô bé ngốc nghếch là nàng. Khi nàng bị thích
khách bắt đi, quả thực ta sốt ruột đến phát điên lên được… Lúc ấy ta tự vấn
bản thân, nếu như không cứu được nàng, ta phải làm sao đây… Xưa nay ta
chưa từng sợ hãi… vậy mà lúc nàng trở về, nàng bảo rằng nàng thích Cố
Tiểu Ngũ, ta biết Cố Tiểu Ngũ chính là Cố Kiếm, ghen tuông khiến ta suýt
hóa rồ. Phải, ta không muốn tha cho hắn, bởi hắn không những là thích
khách mà còn là Cố Tiểu Ngũ. Giờ Cố Tiểu Ngũ chết rồi, là lỗi của ta, ta
không nên giết hắn. Nhưng Tiểu Phong ơi, ta bất đắc dĩ mà thôi, từ nay trở
về sau, sẽ còn ai dám hại nàng nữa, ta đảm bảo với nàng, nàng tin ta một
lần, nhé?”

Nước mắt tôi rơi ướt mu bàn tay mình, sao tôi lại thích khóc thế này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.