ĐÔNG CUNG
ĐÔNG CUNG
Phỉ Ngã Tư Tồn
Phỉ Ngã Tư Tồn
www.dtv-ebook.com
www.dtv-ebook.com
Chương 39
Chương 39
Tôi không ăn cơm, cũng không uống thuốc, Vĩnh Nương bưng thuốc lên,
tôi gồng sức hất văng bát thuốc trên tay bà ấy đi, tôi chỉ cần A Độ thôi, tôi
không thể ở lại Đông Cung này thêm một ngày nào nữa, tôi cần A Độ, tôi
cần về Tây Lương.
Tôi ngủ suốt một ngày trời, giấc ngủ nặng nề mê man, những cơn ác
mộng tìm về triền miên. Tôi mơ thấy mẹ, tôi mơ thấy mình khóc nhiều biết
mấy, tôi mơ thấy cha, cảm nhận bàn tay thô ráp của người xoa đầu mình,
cha bảo: “Con gái ơi, khổ cho con rồi.”
Con không khổ, con chỉ thấy kiệt quệ vì mỏi mệt, không sao vùng vẫy
được nữa. Con như một con cá đang bên bờ hấp hối; lại giống một bông
hoa đã đến độ héo tàn.
Lí Thừa Ngân và Đông Cung là thứ gông cùm nặng nề nhất trên đời này,
con không cõng nỗi nó nữa.
Sau đó Vĩnh Nương nhẹ nhàng lay tôi dậy, bà ấy bảo: “A Độ về rồi.”
Quả thực họ đã đưa A Độ về, chỉ có điều vẫn hôn mê, nằm bất tỉnh trên
giường, cũng chẳng rõ vì sao Lí Thừa Ngân lại đổi ý.
Tôi xoa tay A Độ, cảm giác nóng ran hơn cả tay mình, A Độ vẫn đương
cơn sốt, thế nhưng chỉ cần A Độ ở đây, để tôi được chăm sóc nàng ấy, thế là
đủ.
Vĩnh Nương không nói gì thêm, chỉ bảo: “A Độ về rồi, Thái Tử Phi uống
thuốc đi.”