ĐÔNG CUNG - Trang 52

hắn đang tuần trong Đông Cung, chủ yếu là đeo bộ áo giáp nhẹ nhàng. Thế
nên lúc hắn bước vào, tôi còn không hề nhận ra. Bởi lẽ hắn khác với thường
ngày nhiều quá, cái kiểu nho nhã như thể một thư sinh nhanh nhẹn.

Hắn thấy tôi và A Độ, lại chút cỏn con tỉnh bơ không hề biến sắc. Huyện

lệnh Vạn Niên từ sớm đã đứng lên nghênh tiếp, cả mặt giãn ra thành nụ
cười: “Kinh động đến tướng quân rồi, âu cũng là vạn bất đắc dĩ.”

“Nghe nói người của ta vô duyên vô cớ xô một đứa trẻ rơi xuống sông,

hiển nhiên ta cũng phải đến xem xét.”

“Vâng vâng! Mời Tướng quân ngồi ghế thượng tọa!

“Nơi đây là nha môn huyện Vạn Niên, có lẽ xin đại nhân cứ tiếp tục thẩm

tra, bản tướng quân ngồi bên cạnh nghe là được rồi.”

“Vâng vâng!”

Huyện lệnh Vạn Niên truy hỏi nguyên cáo lẫn bị cáo lại từ đầu.

Tôi cảm thấy thật sự thật sự vô vị.

Đặc biệt là nghe lão huyện thừa ấy nói lý: “Con người vốn ích kỷ, ham

sống sợ chết, ngươi và đứa trẻ xưa nay không quen biết, lại cũng không biết
bơi, thế mà vẫn đi cứu nó, không phải vì chột dạ thì là vì cái gì? Ví như
không phải người đẩy, hà cớ gì phải có tật giật mình, đã là có tật giật mình,
vậy chuyện ngươi đẩy là không còn nghi ngờ gì nữa!”

Tôi ném cho lão cái nhìn trợn trừng.

Cho đến tận cùng, 2 đứa ranh kia cứ khăng khăng chính tôi đã xô người

xuống sông, trong khi tôi vẫn quả quyết phủ nhận.

Lão huyện lệnh đại nhân cố ý hỏi khó Bùi Chiếu: ‘Bùi tướng quân, ngài

xem…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.