ĐÔNG CUNG - Trang 54

“Thì chính hắn đẩy huynh ấy nên huynh ấy mới rơi xuống sông ạ.”

Bùi Chiếu hỏi: “Người ta đẩy vai hay là đẩy lưng đại ca nhà ngươi?”

Con bé nghĩ một hồi, nói chắc nịch rằng: “Hắn đẩy vai đại ca nhà thảo

dân ạ”

“Ngươi cứ nhớ cho rõ ràng đã, rốt cuộc là vai hay là lưng?”

Nó do dự một lúc lâu mới bảo: “Cho dù là vai hay lưng thì đại ca nhà

thảo dân đang ngồi ở đó, hắn từ đằng sau bước đến đã đẩy huynh ấy một cái
rơi xuống sông.”

Bùi Chiếu chắp tay hướng lên trên: “Đại nhân, bổn tướng quân đã hỏi

xong, lời khai của hai đứa trẻ này không hề đồng nhất, câu trước không
khớp với câu sau, điểm nghi vấn còn rất nhiều, xin đại nhân có phán quyết
kỹ càng.”

Sắc mặt lão huyện lệnh từ đầu đã thoắt đỏ thoắt trắng, vội vã thưa:

“Tướng quân nói chí phải!” rồi vỗ phách, sai người dẫn thằng bé ra, trách
cứ chúng vì sao lại nói dối. Thằng bé thoạt đầu còn chống chế, sau đó
huyện lệnh dọa dẫm sẽ đánh đòn nó, nó bật khóc kể bằng hết, vốn cha mẹ
nó sống ở ven sông, trường kỳ bày ra thủ đoạn này.

Nó và tiểu muội từ nhỏ đã biết bơi, thường xuyên đóng giả chết đuối để

lừa người đến cứu, đợi có người nhảy xuống cứu, liền một mực khẳng định
là bị người ta đẩy xuống, đôi phu thê Giả thị kia thừa cơ mà lừa bịp đòi tiền,
những người nhảy xuống cứu thường ngậm đắng nuốt cay, tự nhận xui xẻo
mà bỏ tiền riêng ra, bởi lẽ phần lớn mọi người đều cảm thấy trẻ con làm sao
có thể bịa chuyện được, càng không thể giở loại trò lừa gạt hoang đường
này.

Tôi đứng bên, nghe mà cứ chết lặng người, chẳng ngờ trên đời này còn

có loại cha mẹ như thế, càng không ngờ trên đời này có loại bịp bợp là thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.