ĐÔNG CUNG - Trang 55

Bùi Chiếu nói: “Bây giờ chân tướng đã rõ, thuộc hạ của ta vì vô tư cứu

người mà thành ra kẻ bị hại, quả thực mong đại nhân có phán quyết rõ ràng,
bổn tướng quân xin được đưa người về.”

Sắc mặt lão huyện lệnh tỏ vẻ ngượng ngùng: “Xin tùy ý tướng quân.”

Tôi lại nói: “Tiểu dân vẫn có lời muốn thưa.”

Bùi Chiếu liếc nhìn tôi, tôi đã tiến lên trước một bước, nói với gã huyện

lệnh: “Ngài vừa mới nói rằng, con người ta vốn ích kỷ, ham sống sợ chết,
tiểu dân và đứa trẻ không hề quen biết, lại cũng không biết bơi, nhưng vẫn
nhảy xuống cứu đứa bé, không phải là thẹn thì là cái gì? Câu nói này có lẽ
không đúng rồi! Tiểu dân liều mình cứu nó, là bởi vì đứa trẻ nhỏ tuổi hơn
tiểu dân, tiểu dân tưởng rằng nó sảy chân rơi xuống sông, thế nên mới
không kịp nghĩ ngợi gì nhiều. Bảo vệ trẻ nhỏ, cứu người nguy nan, vốn
được xem là những đạo lý chính nghĩa. Tiểu dân cũng ham sống, nhưng lại
không biết trên đời này lại có kẻ, thấy nguy nan ngay trước mắt còn thờ ơ
không ra tay cứu giúp. Thoạt đầu đại nhân hồ đồ phán quyết phạt tiền tiểu
dân, há chẳng phải bảo những tấm lòng hảo tâm trong thiên hạ đừng nên lo
chuyện bao đồng, sau này liệu còn có ai dám đứng mũi chịu sào, trọng
nghĩa cứu người hay không? Tiểu dân không dám nói mình đã làm chuyện
kinh thiên động địa ra sao, nhưng dám nói rằng, tiểu dân không hổ thẹn với
lòng mình. Nói để ngài rõ, lần này mặc dù gặp phải kẻ bịp bợm, nhưng nếu
lần sau lại gặp phải chuyện như thế này, tiểu dân vẫn sẽ ưu tiên cứu người!”

Lúc tôi xoay người bước đi, dân chúng đứng bên ngoài chứng kiến cảnh

náo nhiệt lại nổ tiếng vỗ tay, còn có người trầm trồ khen ngợi.

Mặt tôi giãn cười thoải mái, dương dương tự đắc chắp tay cảm tạ với

những người vỗ tay tán thưởng.

Bùi Chiếu ngoảnh lại liếc tôi 1 cái, tôi đã le lưỡi rồi vội bước theo sau

hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.