ĐÔNG CUNG - Trang 57

Bùi Chiếu cười nhạt: “Lòng người nham hiểm đáng sợ, sau này công tử

phải đề cao cảnh giác.”

“Nhưng ta chẳng biết đề phòng thế nào.” Tôi nói: “Trong lòng người

Thượng Kinh có quá nhiều thứ phức tạp, mà nữ nhi Tây Lương chúng ta
tính cách tất thảy đều giống nhau, vui vẻ hay không đều biểu lộ cả trên mặt,
bảo ta phải bắt chước người Thượng Kinh, thà giết ta đi còn hơn.”

Bùi Chiếu vẫn cười nhạt nhẽo.

Tôi cảm giác mình dường như đã nói hơi quá lời, liền vồn vã bổ sung

thêm 1 câu: “Bùi tướng quân này, ngươi và bọn họ không giống nhau đâu,
ngươi là người tốt, ta nhận ra mà.”

“Công tử quá khen rồi.”

Lúc ấy có đợt gió lùa, y phục trên người tôi vốn dĩ đã ướt nhẹp, vừa mới

ở nha môn giằng co một hồi, cũng ráo khô được một nửa, nhưng quần áo
bên trong vẫn còn ẩm lắm, bị gió thổi qua, rõ là lạnh thấu tim luôn, không
kiềm được cái hắt xì.

Bùi Chiếu nói: “Trước mặt có quán trọ, nếu như công tử không chê, mạc

tướng xin giúp công tử đi mua vài bộ y phục, đổi sang mặc đồ khô ráo rồi đi
tiếp có được không ạ? Thời tiết bây giờ, mặc đồ ẩm chỉ e sẽ ngã bệnh.”

Tôi nhớ ra A Độ cũng đang mặc bộ đồ ướt sũng, liền đồng ý ngay lập

tức.

Bùi Chiếu đưa chúng tôi đến quán trọ, đặt một gian chính giữa, qua một

lúc, đích thân hắn mang 2 bọc quần áo bước vào, nói: “Mạc tướng đã di tản
hết người xung quanh đi rồi, tránh bọn họ dựa vào sơ hở của chúng ta mà
nhận ra hành tích. Xin hai vị cứ tự nhiên, mạc tướng ở ngay bên ngoài, có
gì xin cứ truyền gọi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.