ĐÔNG CUNG - Trang 7

xem thế nào. Nơi đó vốn có một cô nương cả người vận đồ tang đang quỳ
khóc lóc sụt sùi, phía sau là manh chiếu rách cuộn tròn, đầu bó chiếu để lòi
ra hai bàn chân khô đét của xác chết, đến giầy cũng không có để mà mang.
Bao người qua đường vừa lắc đầu vừa thở dài trước bốn chữ đen trên vải bố
trắng “bán thân chôn cha” của cô nương ấy.

“Ồ. Bán thân chôn cha! Xin hỏi, vị cô nương này định bán mình giá bao

nhiêu?”

Tất cả những người xung quanh đều trừng mắt với tôi. Tôi quên khuấy

mất mình lại đang mặc đồ nam, liền rụt cổ, le lưỡi. Lúc này A Độ đã kéo
vạt áo tôi, tôi hiểu ý của nàng ấy, A Độ lúc nào cũng chỉ lo tôi gặp rắc rối,
thực ra thì, tuy là tôi cả ngày bay nhảy ở ngoài đường đấy, nhưng trừ 1 lần
chặn ngựa chứng, 2 lần đánh bọn ôn con hư đốn, 3 lần đưa trẻ lạc về tận
nhà, tầm 4 hay 5 lần đuổi bọn trộm cắp vặt ra thì quả thật cũng không phải
loại hay lo chuyện bao đồng cho lắm đâu….

Tôi len lén lách ra sau đám đông, tỉ mỉ quan sát xác chết cuốn trong bọc

chiếu rách ấy, rồi khụy gối, tiện tay rút 1 cọng cói trên chiếu, nhè nhẹ khều
vào lòng bàn chân cứng ngắc kia.

Khều này khều này, này thì khều….tôi cứ nhẫn nại chọt chọt không

ngừng. “Xác chết” trong bó chiếu cuối cùng nhịn không nổi đã bắt đầu run
lên, càng run càng dữ tợn, càng nhột càng run….Đám người xung quanh
cũng phát hiện ra sự lạ. Có kẻ thét lên 1 tiếng chỉ vào bó chiếu đang run lên
bần bật, răng nghiến kêu kèn kẹt, thốt không nổi lên lời; cũng có kẻ gào lên
“xác chết trá hình”; càng lúc càng có nhiều người đực mặt trố mắt nhìn, tôi
vẫn không nao núng tiếp tục chọt, “xác chết” nằm dưới bó chiếu cuối cùng
không chịu nổi cơn buồn bứt rứt ấy, ló ra khỏi chiếu, lớn tiếng chửi: “Thằng
chó nào chọt chân ông?”

Tôi cũng chua ngoa chửi lại: “Thằng chó này chửi ai đấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.