ĐÔNG CUNG - Trang 82

Tôi suýt thì quên khuấy mất, độ ngạo mạn của gã cao đến cực điểm. Thế

là tôi nhanh trí giở chiêu vuốt mông ngựa: “Võ công của ngươi cao cường
như thế, có phải là vô địch thiên hạ rồi không, xưa nay chưa từng thua ai
bao giờ à?”

Hắn chợt bật cười, nói: “Nàng thật sự không nhớ được chút nào sao? Ba

năm trước ta thua dưới kiếm của nàng.”

Tôi kinh hãi đến nỗi cằm sắp rớt mất tiêu, chỉ hẳn vào mũi mình, run run:

“Ta? Thua ta á?” Mấy lời này cũng đáng sợ quá, tôi thậm chí một tí xíu võ
công cũng không biết, hắn chỉ vẩy một ngón tay thôi, đã đủ quật nhào tôi
xuống đất rồi, sao có thể đọ kiếm để rồi thua tôi được chứ? Tôi đến chuôi
kiếm cầm thế nào còn không hiểu đây.

“Đúng thế.” Hắn hết sức bình tĩnh, dường như lại rất thản nhiên, “Lần đó

đọ kiếm, chúng ta đã lấy cả đời ra đặt cược, ta thua nàng thì ta sẽ phải làm
phu quân của nàng, cả đời yêu thương nàng, trân trọng nàng, đi theo nàng.”

Miệng tôi ngoác to đến nổi khẳng định có thể nuốt được ngay 1 quả trứng

gà, không kìm được hỏi: “Thế lần đó nếu mà ta thua thì sao?”

“Nếu mà lần đó là nàng thua, đương nhiên nàng sẽ phải gả cho ta, để ta

cả đời này yêu thương nàng, trân trọng nàng, đi theo nàng.”

Tôi lại run lên cầm cập, cụ lớn ơi, đùa người ta cũng đừng đùa kiểu này

chứ.

Hắn lại nói: “Ta cũng chẳng nhường gì đâu, nhưng nàng vừa ra tay đã

đoạt được kiếm của ta, nên lần đó đành coi như ta thua nàng vậy.”

Tôi có thể đoạt được kiếm của hắn á? Đánh chết tôi cũng không tin đâu

nhé!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.