ĐÔNG LAI BÁC NGHỊ - Trang 65

NGU-CÔNG YÊU-CẦU NGỌC, KIẾM

Lỗ Hoàn-công năm thứ X (701 trước tây-lịch)

TẢ-TRUYỆN. – Trước kia Ngu-thúc (em của Ngu-công, tên Canh-

thúc, tước Quốc-công) có viên ngọc đẹp. Ngu-công xin. Không chịu. Rồi
ăn-năn, tự-hối : « Ngạn-ngữ nhà Chu có câu « thường-dân vô-tội, giữ ngọc
thành tội »,
ta dùng chi vật ấy, chỉ mua hại. » Mới đem dâng ngọc.

Ngu-công lại yêu-cầu đến bửu-kiếm. Canh-thúc bảo : « Như vậy, lòng

tham không chán. Đã không chán, sẽ hại đến ta. » Mới đem quân đánh.
Ngu-công thua, chạy qua Cung-trì.

*

LỜI BÀN. – Ngu-công vì tham-lam mà mất nước. Ngu-thúc vì keo-

kiệt mới đuổi vua, một bên tham-lam, một bên keo-kiệt, tuy không đồng tên
mà đồng tánh, vì bởi lòng yêu của sanh ra. Nếu khiến Ngu-công biết lòng
cầu gươm của mình giống như lòng giữ gươm của Ngu-thúc thì không đến
nỗi tham-lam. Nếu khiến Ngu-thúc biết lòng giữ gươm của mình giống như
lòng cầu gươm của Ngu-công thì không đến nỗi keo-kiệt. Vì không rộng
lượng dung cho nhau nên trở lại trách lẫn nhau mới gây thành giận lớn.

Vậy nên làm thế nào ?

Xin đáp : nên dùng tham-lam trị tham-lam, dùng keo-kiệt trị keo-kiệt.

Trong chí-lý không có điều gì bỏ được, thì trong lòng người cũng chẳng có
ý-niệm nào trừ được. Nếu không có ý-niệm tham-lam và keo-kiệt thì tại đâu
mà có sự keo-kiệt với tham-lam ? Còn nếu có ý-niệm tham-lam với keo-kiệt
thì làm sao mà không có sự keo-kiệt và tham-lam cho được ? Vậy thì đối
với tham-lam và keo-kiệt không đáng cưỡng-bách cho đừng có mà cũng
chẳng cần bảo là không nên có ! Nếu lòng ta không còn vương-vấn điều chi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.