ĐÔNG LAI BÁC NGHỊ - Trang 131

quân, tăng sức cho kẻ thù. Như vậy, bại-vong sẽ tới, cần gì phải chờ ! »
Tiên Trẩn không đoái-hoài nhổ vào mặt vua.

Vua sai Dương Xử-Phủ đuổi theo. Đến sông (Huỳnh-hà) thấy ba tướng

đã xuống thuyền. Mở ngựa đương cỡi, giả cách phụng-mạng Tương-công
tặng cho Mạnh-Minh. (Đứng dưới thuyền) Mạnh-Minh cúi đầu thưa : « Nhà
vua ra ơn không dùng máu kẻ đã bị trói nầy mà bôi mặt trống, còn cho về
chịu tội với Tần. Dầu quả-quân của chúng tôi có bắt tội mà xử-tử thì thân
nầy dẫu nát, ơn kia chẳng mục. Nhược bằng, quả-quân có noi theo ơn-huệ
của nhà vua, miễn tội cho chúng tôi, thì ba năm nữa xin sang tạ ơn nhà vua
».

Tần-bá (Mục-công) mặc đồ trắng ra rước ba tướng ở ngoài đồng, đến

giữa ba quân khóc to rằng : « Vì cô nầy không nghe lời Kiển-thúc mới để
nhục cho ba gã, đó là tội của cô nầy ! Không thay-thế Mạnh-Minh, lỗi ấy ở
cô ! Vả chăng, không nên vì một lỗi đã qua mà che-lấp đại-đức của người !
»

*

XUÂN-THU. – Tấn thắng Địch tại Cơ.

TẢ-TRUYỆN. – Quân Địch xâm nước Tấn, tiến vào tới đất Cơ. Tháng

tám, ngày mậu-tí, Tấn-hầu thắng quân Địch tại Cơ. Khước Khuyết bắt được
Bạch Địch tử.

Tiên Trẩn tự nhủ rằng : « Một kẻ thất-phu dám tỏ sự tức-giận trước mặt

vua mà không bị tội. Có dám đâu không biết tự trị lấy tội mình ! » Rồi bỏ
mão giáp, đi ngay vào trận-địa của quân Địch. Chết. Người Địch giao trả
thủ-cấp. Diện-mạo như sống.

*

LỜI BÀN. – Điều khó phát-hiện nhứt là sự ăn-năn, điều khó cầm giữ

nhứt cũng là sự ăn-năn. Phàm khi đã vào đường lỗi : kẻ tàn-nhẫn thì toại-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.