ĐÔNG LAI BÁC NGHỊ - Trang 142

có loạn mới bỏ mà đi, đi sao mà muộn thế ? Chờ khi vua bị thì mới chết
theo, chết sao mà vô-ích thế ?

Có thể nào tưởng rằng : khi máy loạn gần thành hình, khi mưu giết vua

gần tượng hình, khi cả nước, trong ngoài đều biết mà có một mình Ỷ-Chư
nổi danh là hiền-giả lại không hay biết chăng ? Tại sao cứ loanh-quanh,
nhu-nhược, không chịu tư quan để làm trang ẩn-dật ? Có phải vì nhớ đến lời
cha : « Từ-chức thì không ai giúp-đỡ cho họ-hàng » mà chịu nhẫn-nhịn, bơ-
thờ làm quan để nhờ bổng-lộc ngày nầy qua ngày nọ ? Nếu vậy chắc trong
lòng cũng nghĩ rằng : « Chưa có loạn thì cũng nhịn-nhục ở vậy để chở-che
cho người trong thân, nếu có biến-cố sẽ hủy-mình để thủ-tiêu những điều
tủi-nhục. Dùng tử-tiết về sau để chuộc tội-lỗi trước, tin rằng người quân-tử
của hậu-thế sẽ thương-hại giùm cảnh-ngộ của mình đã dụng-tâm quá khổ-
nhục ! ». Nhưng Đãng Ỷ-Chư há chẳng biết bực quân-tử không nên đặt
mình một ngày nào vào chỗ đáng tủi-hổ hay sao ? Ngày hôm nay làm lành
còn lo ngày mai chẳng làm được lành thay, thì có lý đâu lại đem thân vào
cảnh tủi-nhục rồi tính trước sẽ tử-tiết sau nầy để chuộc lỗi hôm nay ? Tiết-
nghĩa của ngày sau chưa lố-dạng mà lầm-quấy của ngày nay đã đâm chồi,
thì trong khi đó, có lòng dạ đó, hỏi là quân-tử hay tiểu-nhơn ?

Vì vậy, ta lấy làm lo-ngại cho Đãng Ỷ-Chư, cũng không phải chỉ lo-

ngại cho một mình Ỷ-Chư mà thôi ! Lại còn lo-ngại cho ta nữa !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.