ĐÔNG LAI BÁC NGHỊ - Trang 168

nước viên (Viên-tử), sanh ra Tử-Văn. Viên phu-nhơn sai đem bỏ tại đầm
Văn-mộng. Cọp ra cho bú. Viên-tử đi săn, trông thấy, sợ, trở về. Viên phu-
nhơn thuật rõ chuyện. Sai người đến ẵm. Tiếng nước Sở gọi cho bú là « cấu
», gọi cọp là « ô-đồ » nên đặt đứa bé là « Đấu Cấu-ô-đồ ». Vua nước Viên
gả con cho Bá-Tỉ. Đứa con chính là Tử-Văn, lịnh-doãn của nước Sở.

Cháu của Tử-Văn là Đấu Khắc-Hoàng (con của Đấu Ban) làm quan

châm-doãn, đương sang sứ nước Tề, khi về đến Tống, nghe tin Sở có biến
(do Đấu Việt-Tiêu gây ra). Có người can : « Chớ nên về ! » Đáp : « Bề-tôi
bỏ mạng-lịnh của vua thì còn ai dung-nạp ! Vua là trời, làm sao trốn khỏi ?
» Rồi về phục lịnh. Xong rồi tự mặc quần áo tù đến chịu tội với quan tư-
khấu.

Nhớ công của Tử-Văn trị nước Sở, vua (Sở Trang-vương) bảo rằng : «

Để cho Tử-Văn tuyệt-tự thì lấy gì mà khuyến-đức ». Phục chức (cho Đấu
Khắc-Hoàng) đổi tên là Đấu Sanh.

*

LỜI BÀN. – Lo cho nghĩa được chánh rõ mà không tính đến lợi riêng,

lo cho đạo được sáng tỏ mà không màng đến kết-quả, ấy là tôn-chỉ của bọn
nho chúng ta.

Từ buổi mà thuyết « tính lợi tham công » được thạnh-hành, thì dẫu

việc làm của người xưa có hay, có giỏi, có cao-cả, có trác-tuyệt, có vượt ra
ngoài thường-tình và thế-tục đi nữa, người đời cũng dùng lòng tham công
lợi đó để mà đo-lường, đánh giá, như vậy sự tai-hại có phải là nhỏ đâu ?

Lúc nước Sở diệt họ Nhược-ngao thì có một mình quan châm-doãn

Đấu Khắc-Hoàng còn sống sót là vì đương đi sứ bên nước Tề nên may-mắn
mà thoát khỏi lưới họa. Nếu khi đó Khắc-Hoàng chạy qua thờ một chư-hầu
khác để trốn khỏi chết thì còn kế-hoạch nào hơn ? Thế mà Khắc-Hoàng tự
lấy mạng vua làm trọng, biết chỗ chết cứ một mực thẳng về. Nếu không
phải là người hiểu sáng-suốt hai chữ « nghĩa » và « mạng », lại rõ-ràng xem

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.