ĐÔNG LAI BÁC NGHỊ - Trang 50

*

LỜI BÀN. – Làm vua một nước, lúc bỏ mình, truyền ngôi lại cho con

đó là đạo trung-bình.

Tống Tuyên-công đem truyền lại cho em chắc tự nghĩ là cao-kiến ! Vì

vậy, lần trước truyền ngôi cho Mục-công phải đuổi con ruột đi ; sau Mục-
công truyền ngôi cho Thương-công, Thương-công mới bị thí

19

. Cho nên

Công Dương-Cao

20

bàn rằng : « Người quân-tử nên cư-xử theo điều chánh-

đáng. Họa của ba vua Tống do Tuyên-công gây ra. »

Lời đó thật là chí-lý, không cần bàn thêm nữa. Thường suy-xét ý-tưởng

của Tuyên-công chắc cho rằng : « Thánh-nhơn dựng nước đặt luật cha
truyền con nối là vì người tầm-thường. Vua Nghiêu là hạng người thế nào
mà không để ngôi cho con lại truyền cho vua Thuấn ? Vua Thuấn là hạng
người thế nào mà không để ngôi cho con lại truyền cho vua Đại-Võ ? Vậy
hai vua Nghiêu, Thuấn làm chuyện rất cao-kỳ, sao ta không theo gương ấy
lại dùng chi đạo luật dành để cho thường-nhơn ? »

Nói thế là không biết đạo chẳng khi nào cao-kỳ mà không khi nào

bình-thường cả. Việc truyền ngôi cho kẻ hiền, đối với người tầm-thường là
cao-kỳ, đối với Nghiêu, Thuấn chỉ là trung-bình.

Như việc cử đảnh muôn cân, Ô Hoạch

21

cho là thường, theo kẻ khác là

hung-dũng. Bơi đùa nơi vực sâu ngàn thẳm, thợ lặn cho là thường theo kẻ
khác là thần-diệu.

Chưa được nhơn-cách của Nghiêu, Thuấn mà muốn học làm như

Nghiêu, Thuấn có khác chi kẻ yếu-đuối muốn cử đảnh của Ô Hoạch, có
khác chi trẻ-con muốn lặn xuống vực sâu để bơi lội. Hành-động như thế thì
đến đâu cũng không tránh khỏi sự thất-bại !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.