ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 134

không ngủ, thỉnh thoảng nó lại thở dài. Bà cụ Vuông bảo:

- Cháu nhớ nhà hay có điều gì mà cứ thở dài? Con gái mà hay thở dài

trong đêm là khổ đấy cháu ạ!

- Dạ! Nhưng mà cháu nhớ nhà với lại thương ông bố ghẻ của thằng

Hữu quá bà ạ!

- Ừ- Bà cụ Vuông khẽ nghiêng đầu nhìn cái Dần.

Qua ánh trăng thu lọt vào, bà bắt gặp những đường nét tươi mát dịu

dàng cứ ngời ngợi trên gương mặt xuân xanh của nó. Bà vòng tay vỗ vỗ
vào lưng nó an ủi- Cháu có tấm lòng thế thì thật quý hóa nhưng mà khổ đấy
cháu ạ! Những người tử tế có bao giờ sướng đâu cháu!

- Sao lại thế hả bà?

- Rồi lớn lên cháu sẽ biết. Vừa nói bà vừa vỗ vỗ vào mông cái Dần.

Cái Dần thấy vô cùng sung sướng vì ngay từ phút đầu nó đã cảm nhận

được những hơi ấm nồng hậu từ bà cụ. Nó lại hình dung ra những ngày bà
nội nó còn sống. Nó quay mặt áp vào ngực bà cụ Vuông, giọng nó thỏ thẻ
thật thà:

- Trong bốn đứa chúng cháu đến ở với bà chỉ có thằng Hữu là hoàn

cảnh nhất, bố mẹ nó chết hết rồi, nó ở với ông bố ghẻ. Giờ nó đi học xa,
ông bố ghẻ nó ở một mình, vừa cô đơn, vừa vất vả. Nghĩ đến ông ấy cháu
cứ thấy tội tội.

- Ừ, thế các cháu càng phải bảo nhau cố mà học. Học có cái chữ nó sẽ

hơn hẳn đời các bà bây giờ! À, mà các cháu ở xã nào nhỉ?

- Dạ, chúng cháu ở làng Thông xã Lâm Xuyên ạ! Quê cháu có con

sông Lô chảy qua đẹp lắm bà ạ! Nhưng mỗi năm mùa lũ đến cũng vất vả,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.