ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 140

Nghe các em đồng tâm một lòng một dạ, gương mặt cô giáo Chiều

rạng rỡ hẳn lên. Trong lòng cô tự cháy sáng ngọn lửa nồng nàn về tình yêu
nghề và những khó khăn do thời chiến gây ra cũng vợi dần đi. Cô mở giáo
án ghi lên bảng đầu đề bài giảng văn: "Vòng cườm trên cổ chim cu" của
nhà thơ Chế Lan Viên. Cô giáo xúc động động bảo:

- Chỗ cô trò mình đang ngồi học cũng chính là chỗ cành xanh đấy các

em ạ!

Và cô đọc nguyên bản bài thơ đó trước lớp. Đến câu “chỗ cành xanh là

chỗ chim gù", cô dừng lại phân tích sâu sắc nội dung câu thơ và liên hệ với
nơi lớp học sơ tán để khảng định rằng bom đạn của giặc Mỹ và chiến tranh
dù có ác liệt đến đâu chúng cũng không thể tiêu diệt được cuộc sống!...

Nghe cô giáo giảng bài cả lớp im phăng phắc. Thằng Hữu vừa lạc

quan vừa cảm động bởi vì nó biết liên hệ từ cái nhỏ đến cái lớn và ngược
lại trong đầu nó như sáng ra một lẽ sống đơn giản: Cái ác không bao giờ
tiêu diệt được cuộc sống của con người!...

Tan học đám học sinh phân tán từng tốp đi về nhà. Lội qua con suối,

đến chỗ cây nhội đám thằng Hữu ngồi tụm dưới gốc cây nhội nghỉ mát. Cái
Dần bảo:

- Cô giáo Chiều giảng văn hay mà dễ hiểu. Nghe cô đọc và phân tích

thơ tâm hồn tớ cứ như núi sông vừa điệp trùng vừa mênh mông rào rạt,
thấy cả ngày xưa và thấy cả hôm nay. Cái vĩ đại và cái giản dị đang kết hài
hòa làm cho mình càng thấm thía, càng yêu thêm, tự hào thêm về đất nước,
con người Việt Nam ta!...

- Trong đó chắc có cả thằng Hữu? - Thằng Tùng tán tỉnh.

- Chuyện nghiêm túc chứ không phải đùa giỡn đâu nhá!- Cái Dần dằn

giọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.