ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 142

Cái Dần lại lườm nó giọng làu bàu:

- Chỉ được cái mồm miệng đỡ chân tay...

- Vâng, trời sinh ra tớ đã thế. Có phải là anh Hữu, à thằng Hữu đâu!...

- Thằng Tùng vẫn cười hí hí.

Bà cụ Vuông bê nồi canh từ dưới bếp lên giọng cụ vẫn ôn tồn:

- May quá, sáng nay chú Tu nó đi tát suối, chắc là gặp may, nó đem

cho mấy con chõn, bà mở cái vại lại thấy còn ít rau sắn ngâm đã tháng nay,
bà cho vào nấu, ngon lắm các cháu ạ! Ăn cái này vào mau lại sức lắm!
Nhất là các cháu lại mới đi đường xa về. Thôi nào, ngồi cả vào mâm đi.

Mấy đứa nhìn bà rồi cùng ngồi vào mâm. Thằng Tùng vớ cái muôi gỗ

vục canh chua vào bát húp xoàm xoạp. Cái Dần lườm nó định nói câu gì thì
thằng Hữu cười bảo:

- Trư Bát Giới trên đường phù Đường Tăng đi lấy kinh, chỉ vì háu ăn

mà bao nhiêu lần gây hỏng việc!...

- Thế mới là cái đồ "Lợn"... - Cái Dần lại bĩu môi.

- Cha mẹ chúng mày chứ, chọ chõm nhau cái gì! Bữa ăn là phải thật

vui vẻ chứ! Trời đánh, tránh miếng ăn cơ mà!- Bà cụ Vuông vừa nói vừa
cười âu yếm.

- Bà đừng lo, chúng nó vẫn thường xuyên chọc tức nhau thế nhưng mà

trong lòng thích nhau lắm đấy bà ạ! Hôm nọ ở dưới quê cái Dần đi lấy phân
xanh bị tổ ong muỗi nó đốt, thằng Tùng về khóc suốt đêm đấy bà ạ!. .

- Còn lâu- Cái Dần lại bĩu môi.

- Cha cái đám mục đồng này, học hành sắp thành ông nghè ông cử rồi

mà vẫn còn chọ chõm nhau. Thôi ăn đi. Ba đứa con trai là phải biết nhường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.