ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 143

nhịn cái Dần nhá! Đứa nào hư bà đánh đòn đấy

Vừa nói bà Vuông vừa cười âu yếm. Có lẽ trong lòng bà rất vui vì từ

ngày lánh lên đây, nhất là từ khi ông mất, bà phải lọ mọ một mình, nhiều
đêm bà từng thức trắng mà cũng không giải thích được ngọn ngành cái việc
mình phải bỏ làng ra đi. Những lúc ấy bà rất oán giận thằng Bành và
thương cái xót cái Khăn. Bà từng khóc nhiều đêm vì chuyện này. Bây giờ
đám trẻ làng lại kéo lên đây. Mà thằng Hữu lại là mối dây ràng rịt giữa cô
Khăn con gái bà với lão Bành. Ông giời còn bắt bà phải có nhiệm vụ với
chúng. Nghĩ vậy bà khẽ quệt tay ngang mắt. Thằng Tùng nhìn bà hỏi:

- Bà làm sao thế?

- Không, bà có sao đâu! Các cháu ăn đi!

- Nước mắt bà chảy ra kìa! - Thằng Tùng vẫn tự nhiên.

Biết bà có nỗi niềm gì cái Dần bảo:

- Bà nấu cơm cho chúng mình ăn, khói nó vào chứ còn sao nữa! Có

thế mà không biết. Từ mai là phải làm theo lịch phân công như ở ngoài kí
túc xá ấy nhá, không được để bà phải nấu cơm hầu mình. Phải thế không bà
nhỉ?

- Các cháu nghĩ thế cũng chả có gì sai nhưng được nấu nướng cho các

cháu ăn để đi học, bà thấy giời đã cho bà cái phần thưởng này đấy. Các
cháu đừng ngại. Bà chỉ cần các cháu học thật giỏi là bà mừng, bà sẽ sống
thêm được nhiều tuổi nữa đấy!

- Vâng thế thì chúng cháu hứa với bà sẽ học thật giỏi, học thành kỹ sư

bác sĩ, lúc ấy chúng cháu sẽ về đón bà đi chơi khắp nơi. Đánh thắng thằng
Mỹ chúng cháu còn đưa bà vào xem Sài Gòn, chỗ Bác Hồ xuống tàu đi tìm
đường cứu nước ấy! Bà có đi không bà?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.