ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 194

Hai người lại hì hục đi. Chiều vàng thì về đến trạm của Hoa. Đấy là

cái trạm phẫu tiền phương nhưng phương tiện thuốc men tương đối đầy đủ.
Hôm ấy Hữu nghỉ lại trạm phẫu. Buổi tối có trăng non, ánh trăng cũng từ
tán lá rừng rớt xuống lòng suối, gió rì rầm gợi trong lòng Hữu bao kỉ niệm
về thời thơ ấu với cái Dần. Hữu bần thần ngồi ngắm trăng thì Hoa rón rén
lại, giọng nó thỏ thẻ thân thiết:

- Nom anh Hữu thật là hiền, thế mà lúc anh dọa làm em hết hồn.

Thương mấy anh nằm lại chỗ bãi bom quá trời! Suốt bữa em không nuốt
nổi miếng cơm!...

- Hoa vẫn còn sợ chứ gì?

- Sợ thương và hãi nữa, em không tưởng tượng được đâu. Lính chiến

các anh phải chịu nhiều khủng khiếp thật. Càng vào sâu chiến trường em
càng thấy sự thật này.

- Chiến tranh mà Hoa, nhiều chuyện đâm chém, bắn giết còn nao lòng

hơn. Hoa không thể tưởng tượng được hết đâu, nhiều lúc sau trận bắn giết
về đêm mắt không tài nào nhắm được. Anh cảm thấy giữa chiến công và tội
lỗi đối với người lính, kể cả đối với những kẻ ở phía bên kia đều thảm hại
cả. Anh đã từng bắt được và đâm chết những thằng Mỹ, thằng ngụy trẻ
măng, nom nó cũng hiền từ, giá mà không có cuộc chiến này biết đâu cả
hai còn trở thành bạn thân với nhau nữa là khác. Còn ở đây, trước mặt mình
là họng súng của nó và ngược lại, cứ xả đạn vào nhau ngày này qua ngày
khác, liên miên mấy chục năm nay rồi! Chiến công và tội lỗi! Anh nghĩ nếu
sau này đất nước thống nhất, nếu số anh không chết trận, rồi cũng phải lang
thang kiếm sống đó đây trên đất nước nhà, lúc ấy vô phúc mà gặp đúng gia
đình, cha mẹ những thằng lính ngụy anh đã khử thì quả là bi kịch! Chiến
tranh chả ra gì đâu em ạ! Dân tộc mình thật vĩ đại nhưng cũng thật đau
thương vì chiến tranh cứ liên miên mãi. Biết bao giờ mới mở mày mở mặt
ra được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.