ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 227

- Thưa đồng chí bệnh viện trưởng...

Dần vừa mở miệng thì ông bệnh viện trưởng đã chẹn ngang:

- Không thưa báo gì cả, đồng chí về viết kiểm điểm, tôi không lạ gì

tính kiêu ngạo, coi thường cấp trên của đồng chí nữa.

Nói rồi ông ta lạnh lùng đứng dậy. Dần tái mặt và tự bật ra câu phản

ứng tức thời:

- Nếu đồng chí không lạ gì thì tôi cũng chả có gì để kiêm điểm nữa.

Dần lặng lẽ về phòng. Những ngày sau đó Dần càng hiểu hơn những

phức tạp, sự đen trắng của lòng người khi đứng trước quyền lực, đứng
trước miếng cơm manh áo. Dần lại nao nao nhớ đồng đội, nhớ Hữu. Những
lời Hữu nói với Dần về con người ta với nhau sau chiến trận vẫn hoàn toàn
còn nguyên giá trị! Nó hiển hiện ngay trước mặt Dần. Ông bệnh viện
trưởng già nua, dốt nát lại ham hố quyền lực và hình ảnh đồng chí trạm
trưởng trạm phẫu ở Trường Sơn thân ái yêu thương đồng đội. Hai con
người, hai tính cách, hai thời cuộc bắt đầu quay lưng lại với nhau. Cuộc
chiến này như Hữu nói nó còn gay go ác liệt thậm chí còn nhẫn tâm hơn
những gì xảy ra trong chiến tranh. Dần mơ hồ nhận ra điều ấy và Dần quyết
định số mệnh mình trước khi người ta quyết định. Thế là Dần đặt bút viết
đơn xin nghỉ việc. Chỉ ngày hôm sau nguyện vọng của Dần được chấp nhận
ngay. Trớ trêu một điều là lúc cơ quan họp mặt chia tay Dần, ông bệnh viện
trưởng lại nghẹn ngào vừa nói vừa như mếu;

- Do hoàn cảnh gia đình, bác sĩ Dần phải về, bệnh viện ta như có một

khoảng trống vắng rất lớn vì bác sĩ Dần là một người giỏi, nếu không có
hoàn cảnh khó khăn chắc chắn bác sĩ Dần sẽ là người thay tôi lãnh đạo
bệnh viện này thành một bệnh viện mẫu của tỉnh... Nhưng thôi! Nỗi cây
mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh biết làm nào được!...

Nói rồi lão khẽ đưa tay ngang mắt, giọng hơi trầm xuống có cung bậc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.