ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 282

Nói rồi họ lẳng lặng đứng dậy chào Thăng rất có phép tắc rồi chuồn.

Nhìn theo đám người quyền quý kia, lòng Thăng tự nhiên se lên nỗi buồn
thăm thẳm! Cõi người bây giờ ăn ở với nhau lá mặt, lá trái thế ư! Có mấy
năm, trời rộng ra, cao lên tưởng là cuộc sống sẽ chỉ sinh cái đẹp! Ai rày...
Thăng lại càng thấy Hữu đúng. Hữu hiểu được thế sự, lòng người sau cuộc
chiến!... Đúng, những thằng sống sót sau cuộc chiến sẽ là những thằng khổ
nhất! Hữu nói đúng nên trời đã cho Hữu thanh thản! Thăng vò đầu, lòng dạ
như có mưa nguồn gió biển. Thăng lặng lẽ mở túi lấy cái gói vợ Thăng gửi
đặt lên án thờ, việc vừa xong thì chị Dần cũng từ phòng bệnh về. Phong
thái vẫn thanh thản. Thăng định nói cái chuyện vừa nghe được thì chị bảo:

- Việc bộn nhiều quá, bao giờ con Trầm ra trường cũng phải xin chú

thím để tôi tuyển dụng cháu...

- Phúc đức nhà em còn to nhiều, không có chị, cả cánh rừng của em

cũng chưa chắc đủ cái trò mua việc cho nó. Thời buổi này có một suất làm
ở tỉnh, ở thành ít tiền đâu...

- Chú nói vậy hóa ra cơ quan công quyền của nhà nước ta bây giờ là

chốn để nặn tiền dân à?

- Em cũng chả biết nhưng có thật, làng xã em có mấy đứa học hành tử

tế bố mẹ nghèo vẫn ở nhà, còn con ông cháu cha, con mấy kẻ buôn bán
máu mặt học hành có ra gì nhưng đâu vào đấy hết. Họ cứ nhét nhau vào rồi
đi chuyên tu, tại chức rồi cấp hàm, cấp sắc cho nhau đủ cả! Thời nào cũng
vậy, con vua thì lại làm vua... - Thăng thở dài!

Dần cười nhạt:

- Chú nhìn thấy thời cuộc, nhưng đừng thở dài, miễn là con cháu mình

nó không phải dẫm lên cái lối ấy. Chính vì thế tôi quên hư danh. Thôi ta
bàn chuyện nhà mình đi.

- Vâng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.