ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 34

Bà Tứ nhìn nó âu yếm. Có lẽ từ ngày bầm nó chết, chị Sơn đi lấy

chồng hôm nay thằng Hữu mới được những giây phút ấm cúng, hạnh phúc
như thế này! Nó khoanh tay vâng dạ rồi đội cái nón nửa vành lên đầu, lón
thón đi ra khỏi căn nhà của bà Tứ. Nó rất sung sướng và trong lòng không
còn cảm giác thấp thỏm sợ lão Bành nữa, nó đi một mạch về nhà, lẳng lặng
lại chỗ ổ rơm cất cái móm gạo rồi ra vại nước vớt nước lên mặt cho mát.
Thấy thằng Hữu dội nước ào ào, lão Bành từ ngoài vườn chuối chui vào,
mắt lão lơ láo nhìn. Không thấy thằng Hữu kiếm được thứ gì, lão Bành vằn
mắt:

- Mày đi đâu từ sáng đến giờ mà đếch mang được cái gì về, mày muốn

chết theo con mẹ mày thì bảo ông!

Thằng Hữu không tỏ ra sợ sệt như trước mà nó còn dõng dạc nói:

- Củi con bán rồi.

- Mày bán ở đâu? Bán giấu tao à? Thằng này càng lớn càng cứng đầu,

cứng cổ.

Vừa nói lão vừa vớ cái roi cật nứa xông lại chỗ thằng Hữu. Thằng Hữu

thong thả bảo:

- Con bán củi cho bà Tứ, chả tin bố ra mà hỏi bà ấy xem có đúng

không? Thấy con gánh củi từ rừng Rui về, bà ấy gọi, con gánh củi vào nhà,
bà ấy lấy cả, còn trả con những ba hào kia.

Nói rồi thằng Hữu móc cạp quần lôi ra ba hào bạc. Thấy có tiền, lại

nghe thằng Hữu vào nhà bà Tứ, lão Bành câm họng, lão chắp tay sau đít đi
vào chỗ cái chõng. Đoạn lão hạ giọng bảo thằng Hữu:

- Thôi, thế cũng được. Mày ra quán bà Nhỏ mua lấy cút rượu và hào

lạc rang về tao với mày cùng ăn mà còn đi chăn trâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.