ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 53

- Tiền đâu mà con đi lấy thuốc? Vả đường lên Đồng Mụng xa xôi con

biết đâu mà đến? Thôi cứ để bố tập luyện mãi rồi nó sẽ khỏi.

Lão Bành thở dài. Thằng Hữu vẫn ngoan ngoãn:

- Bố đừng lo!

Nói rồi nó đeo cái túi rếp lẳng lặng đi ra ngõ. Nắng trưa òa xuống con

đường chói chang. Nhìn theo vóc dáng nó, nước từ hai khóe mắt lão Bành
lại òi ra, lão sụt sịt khóc một mình.

Thằng Hữu lặn lội theo con đường rừng tìm đến bản Đồng Mụng. Qua

chỗ Cầu Gãy thì con đường vắng ngắt luồn ngập dưới cây rừng, tịnh không
một bóng người để hỏi thăm. Thằng Hữu lần tay vào cái túi rếp nhét đồng
bạc trắng vào cạp quần rồi lại cắm đầu đi. Ngả chiều thì cánh đồng tròn như
cái nong lọt dưới chân núi Lịch bày ra trước mặt nó. Nó phóng tầm mắt
nhìn xa hút vào sâu trong chân núi, thấy những vệt khói vắt ngược bám vào
những dải nắng vàng leo ngược đỉnh núi. Thằng Hữu đoán chắc đấy là bản
Đồng Mụng nơi ấy có thầy lang rất tài như lời bà Tứ kể. Nó lại cắm đầu đi
không biết mệt. Đến chân cánh rừng, một cái dốc sâu hút ngoằn nghèo chạy
xuống tận lòng con suối, nước xanh ngắt thì có một cây cầu bằng tre bắc
qua. Ở đấy có ba người đàn bà tuổi như bà Tứ đang bì bõm lội từ lòng suối
lên chỗ cây cầu. Họ mặc quần áo dân tộc, chân quấn xà cạp bằng vải trắng.
Thằng Hữu đứng sững lại, định nấp vào bụi cây để cho ba người đi khỏi rồi
mới đi tiếp. Nó vừa nép vào bụi cây Mua ông thì đã nghe một giọng nói rất
to từ lòng suối vang lên:

- A, thằng Kinh. Mày làm việc dối à mà phải náu chúng tao?

Cả ba người cùng vác rựa chạy ngược dốc. Thằng Hữu vội chui phộc

từ trong bụi Mua ông ra nó chắp tay vừa van lạy vừa thanh minh:

- Dạ, dạ... cháu không biết làm việc dối đâu. Cháu là người ở ngoài

ven sông Lô. Cháu tìm vào bản để kiếm ông lang chữa bệnh cho bố cháu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.