mười triệu vào việc nghiên cứu trước khi chúng ta phát hiện ra nó không tốt
hoặc có ai đó đã đánh bại chúng. Chúng ta không bỏ đi bất cứ loại thuốc
thất bại nào bởi vì thỉnh thoảng lại có một người trong số những chuyên gia
xuất chúng của chúng ta khám phá ra một thứ khiến cho một số thứ trong
căn phòng nầy trở nên có giá trị.
Số tiền chi vào đây thật là đáng nể.
- Đi tiếp nào, - Rhys nói. - Anh sẽ cho em xem phòng - Tổn thất.
Nó ở trong một toà nhà khác, không có người gác, đầy các giá để các loại
chai lọ như những căn phòng khác.
- Chúng ta cũng đã mất cả một gia tài ở đây! - Rhys nói, - Nhưng chúng ta
đã dự tính được điều đó.
- Em không hiểu.
Rhys bước tới một cái giá và nhấc ra một cái chai. Nó được dãn nhãn
"Botulism"(1)
- Em có biết năm ngoái trên toàn nước Mỹ có bao nhiều trường hợp ngộ
độc thịt không? Hai mươi lăm. Nhưng chúng ta phải mất hàng triệu đô la để
cất giữ loại thuốc nầy. - Anh lấy ngẫu nhiên một chai khác. - Đây là thuốc
chữa bệnh dại. Căn phòng nầy toàn là những thứ thuốc chữa bệnh hiếm khi
xảy ra như - rắn độc cắn, cây độc. Chúng ta cung cấp miễn phí cho các lực
lượng vũ trang và các bệnh viện, như là một dịch vụ công cộng.
- Em thích thế, - Elizabeth nói. Chắc là cụ Samuel cũng thích thế, nàng
nghĩ.
Rhys dẫn Elizabeth đến phòng thuốc viên con nhộng, ở đây các chai không
được mang đến trên một băng chuyền lớn. Lúc họ đi qua phòng, các chai
đều đã được diệt trùng, bỏ đầy thuốc, dán nhãn, đậy bông lên và đóng kín.
Tất cả đều tự động.
Ngoài ra còn một nhà máy thổi thuỷ tinh, một trung tâm kiến trúc lo việc
xây cất các toà nhà mới, một ban địa ốc tìm mua đất xây nhà. Trong một
toà nhà khác là một số người chuyên dịch các tập hướng dẫn thành năm
mươi thứ tiếng khác nhau và in thành sách.
Một số nơi đã làm Elizabeth nhớ đến quyển Năm 1984 của George Orwell.
Những căn phòng tiệt trùng chìm trong thứ ánh sáng cực tím kỳ lạ. Những