ta còn dùng nhiều phim, - Rhys nói với Elizabeth, - hơn cả các phim trường
lớn ở Hollywood.
Họ đi qua phòng sinh học phân tử và trung tâm chất lỏng nơi có năm mươi
thùng thép không gỉ lớn với thước đo mực nước bằng thuỷ tinh treo ở trên
trần chứa đầy chất lỏng sẵn sàng rót vào chai. Họ trông thấy những phòng
ép thuốc viên, nơi thuốc bột được ép thành viên theo cỡ, in chữ Roffe và
các con, đóng gói và dán nhãn, không ai được phép đụng vào. Một số loại
chỉ đặc biệt bán theo đơn bác sĩ, còn lại là sản phẩm độc quyền bán ở các
cửa hàng.
Có một số toà nhà nhỏ đứng tách biệt ở khu nầy.
Đó là khu dành riêng cho các nhà khoa học: các nhà phân tích hoá học, sinh
vật học, hoá học hữu cơ, nghiên cứu ký sinh vật, nghiên cứu bệnh.
- Có hơn ba trăm nhà khoa học làm việc ở đây! - Rhys nói với Elizabeth. -
Phần lớn trong số họ là các tiến sĩ khoa học đấy. Em có muốn xem phòng
một trăm triệu đô la không?
Elizabeth gật đầu với vẻ tò mò.
Căn phòng đó ở trong một toà nhà cách ly bằng gạch, có một cảnh sát mặc
cảnh phục đeo súng đứng gác. Rhys phải trình thẻ an ninh của anh thì mới
được phép cùng Elizabeth đi vào một hành lang dài với một cánh cửa thép
ở tận cùng. Người cảnh sát dùng hai chìa khoá để mở cửa, và Rhys cùng
Elizabeth bước vào trong. Căn phòng không có cửa sổ. Từ sàn nhà cho đến
trần là những giá để vô số các loại chai, lọ, bình khác nhau sắp thành hàng
dài.
- Tại sao lại gọi đây là phòng một trăm triệu đô-la?
- Bởi vì đó là cái giá để trang bị cho nó. Em có thấy các loại hợp chất trên
những cái giá đó chứ?
- Không một chai nào có tên cả, chỉ mang số thôi.
- Đó là những chất không có tác dụng. Chúng bị thất bại.
- Nhưng một trăm triệu…
- Cho mỗi một loại thuốc mới thành công thì có đến hàng nghìn thứ kết
thúc trong phòng nầy. Một số loại thuốc đạt hiệu quả tốt trong vòng mấy
chục năm, rồi sẽ bị đem bỏ. Mà chỉ một loại thuốc thôi cũng đã mất năm,