Thanh tra Schmied giận dữ dằn bản báo cáo xuống bàn.
"Rất có thể!", "Đã đánh thức!" - Ngài Chánh thanh tra cũng đã bị tấn công
suốt buổi sáng bởi nửa tá viên chức của chính phủ Thuỵ Sĩ. Anh ta nghĩ
anh ta đang điều hành cái gì đây? Cơ quan mật vụ sao? Làm sao anh ta dám
đánh thức giám đốc một công ty xây dựng đáng kính và yêu cầu ông ta
cung cấp tài liệu vào lúc nửa đêm? Làm sao anh ta dám nghi ngờ sự ngay
thẳng của một công ty danh tiếng như Rudolf Schatz? Và còn nhiều, nhiều
nữa.
Nhưng điều khó hiểu "điều kỳ lạ" là thám tử Max Hornung thậm chí còn
không thèm xuất hiện ở hiện trường xảy ra tai nạn cho đến mười bốn tiếng
sau khi nó đã được báo cáo? Lúc anh ta đến thì nạn nhân đã được đưa đi,
được nhận diện và được pháp y khám nghiệm. Sáu thám tử khác đã kiểm
tra hiện trường tai nạn, đã thẩm vấn các nhân chứng và hoàn tất báo cáo
của họ.
Khi Chánh thanh tra Schmied đọc lại xong báo cáo của Max Hornung, ông
ta cho mời anh ta đến phòng làm việc.
Chỉ cần nhìn thấy Max Hornung thôi là ông Chánh thanh tra đã thấy ghét
anh ta thậm tệ. Max Hornung béo lùn, luôn có vẻ đăm chiêu, đầu hói,
khuôn mặt của một kẻ tinh nghịch hay lơ đãng. Đầu anh ta quá to đôi tai lại
quá nhỏ, cái mồm không khác gì một quả nho khô dán lên giữa khuôn mặt
bè bè. Thám tử Max Hornung còn thiếu hơn chục phân mới đạt được tiêu
chuẩn khe khắt của Sở Cảnh sát hình sự Zurich, nhẹ hơn đến bẩy cân và lại
bị cận thị nặng. Nhưng hơn tất cả là anh ta quá kiêu căng. Tất cả đám đàn
ông trong lực lượng cảnh sát đều có chung một cảm nghĩ về Max Hornung:
họ ghét anh ta.
- Tại sao ông không sa thải anh ta? - vợ ngài Chánh thanh tra đã hỏi vậy và
tí nữa thì ông đã đánh bà.
Lý do mà Max Hornung tồn tại trong lực lượng cảnh sát Zurich là một
mình anh ta thôi cũng đã đóng góp cho thu nhập quốc dân Thuỵ Sĩ nhiều
hơn các nhà máy sản xuất chocolate và đồng hồ cộng lại. Max Hornung là
một kế toán viên, một thiên tài toán học với kiến thức bách khoa về các vấn
đề tài chính, một năng khiếu về tranh biện và một đức tính kiên nhẫn có thể