DÒNG MÁU - Trang 29

***
Giờ đây, vào ngày nầy của tháng chín, Anna ngồi co ro trên sàn phòng ngủ
mà Walther đã khoá ngoài đợi ông ta trở về. Bà biết bà phải làm gì. Vì lợi
ích của ông ta, cũng như của bà và các con. Anna loạng choạng đứng lên và
đi về phía điện thoại. Bà lưỡng lự một lát rồi cầm máy lên và quay số 110,
số điện thoại khẩn cấp của cảnh sát.
Một giọng nói xa lạ vang lên trong tai bà:
- A lô, đây là phòng cấp cứu sở cảnh sát. Tôi có thể giúp gì cho bà?
- Xin ông làm ơn! - Giọng bà nghẹn ngào. - Tôi…
Một bàn tay chợt từ đâu thò ra giật lấy ống nghe của bà và quật mạnh lên
giá.
Anna lùi lại.
- Ôi, em van anh, - Bà thổn thức, - đừng đánh em.
Walther tiến lại phía bà, cặp mắt sáng rực, giọng nói dịu dàng đến mức
không thể tin nổi.
- Em yêu, anh sẽ không làm em đau đâu. Anh yêu em mà, bộ em không biết
thế sao? - ông ta chạm vào người bà và bà cảm thấy sởn cả gai ốc. - Và
chúng ta cũng không muốn cảnh sát tới đây, phải không nào? - Bà lắc đầu
lia lịa, không cất nên lời vì quá sợ hãi. - Chính bọn trẻ gây ra chuyện nầy,
Anna. Chúng ta sẽ tống khứ chúng đi. Anh…
Chuông cửa bỗng reo vang dưới lầu. Walther lưỡng lự đứng yên tại chỗ.
Tiếng chuông lại vang lên.
- Ở lại đây - ông ta ra lệnh. - Anh sẽ quay lên ngay.
Anna đờ người ra nhìn ông ta bước ra ngoài phòng ngủ. Walther dập cửa
đánh sầm và bà nghe rõ tiếng khoá lách cách bên ngoài.
- Anh sẽ quay lên ngay.
Walther Gassner vội vã chạy xuống nhà, đi ra mở cửa. Một người đàn ông
trong bộ đồng phục bưu điện màu xám đứng đó, trong tay cầm một phong
bì dán kín.
- Tôi có bức điện tối khẩn gửi cho ông bà Walther Gassner.
- Vâng. - Walther trả lời. - Anh cứ đưa cho tôi.
- Ông ta đóng cửa lại, nhìn chiếc phong bì trong tay và mở nó ra xem. Rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.