DÒNG MÁU - Trang 51

Ý nghĩ về điều khủng khiếp mình sắp làm khiến Charles trở nên căng thẳng
đến nỗi hầu như không còn làm được việc gì khác nữa. Ông sống như một
người máy, không nghe không thấy mọi việc xảy ra quanh mình. Lúc nào
thấy Hélène là ông lại toát mồ hôi. Hai bàn tay ông luôn run rẩy những khi
rỗi rãi.
Hélène quan tâm đến ông, như bà ta vẫn quan tâm đến một con vật cưng
vậy. Bà ta mời bác sĩ đến khám cho ông, nhưng cũng không tìm ra điều gì
bất ổn. "Ông ấy có lẽ hơi căng thẳng đầu óc. Nằm nghỉ một hai hôm có lẽ
là ổn thôi".
Hélène nhìn Charles một lúc lâu, trần truồng trên giường và mỉm cười
"Cám ơn bác sĩ":
Lúc bác sĩ vừa đi khỏi, Helene bắt đầu cởi quần áo.
- Anh anh cảm thấy không được khoẻ. - Charles tìm cách kháng cự.
- Nhưng em khoẻ. - Helene trả lời.
Chưa bao giờ ông ghét bà ta đến thế.
Cơ hội của Charles đến vào tuần lễ tiếp theo, khi Hélène định đi Garmisch -
Partenkirchen trượt tuyết cùng đám bạn. Bà ta quyết định cho Charles ở lại
Paris.
- Em muốn đêm nào anh cũng phải ở nhà, - Helene bảo ông, - em sẽ gọi
điện về.
Charles nhìn chiếc Jensen màu đỏ của bà ta lao vụt đi và khi nó vừa khuất
đạng, ông chạy vội đến bên tủ sắt. Ông đã nhiều lần thấy bà ta mở nó và
ông đã biết gần hết mã số. Tuy nhiên cũng phải mất đến cả tiếng đồng hồ
ông mới tìm được phần còn lại.
Bằng những ngón tay run rẩy, ông kéo cánh cửa tủ ra. Trong đó, trong cái
hộp lót nhung, tự do của ông đang lấp lánh như những ngôi sao nhỏ.
Charles đã tìm được một người thợ kim hoàn tên Pierre Richaud, một tay tổ
về việc làm nữ trang giả. Charles đã giải thích khá dài dòng về việc ông cần
sao chép lại các món nữ trang đó, nhưng Richaud đã thản nhiên trả lời:
- Thưa ông, tôi làm cho tất cả mọi người. Ngày nay chẳng ai dám đeo nữ
trang thật ra phố nữa đâu.
Charles đưa cho ông ta mỗi lần một món để sao lại và sau đó thì đổi lấy đồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.