DÒNG SÔNG CỎ MỤC - Trang 106

đang dồn hết nỗ lực vào việc mở cuộc Tổng Công Kích Đợt 2 để gây tiếng
vang đồng thời giành lại thế chủ động đã mất sau khi bị thất bại trong trận
Tết Mậu Thân. Do đó sự thua trận của Mười Tình không được quan tâm
nhiều. Điều này khiến cho hắn bất mãn nhưng rốt cuộc hắn cũng không
dám phản kháng lại lệnh của cấp chỉ huy. Tuy nhiên hắn chưa chịu thua.
Thất bại là mẹ thành công. Mười Tình hiểu điều này xuyên qua kinh
nghiệm trận mạc. Trong óc của tên đại đội trưởng du kích nãy ra một ý kiến
táo bạo và liều lĩnh.
Ló đầu ra cửa Mười Tình gọi lớn.
Tư Chuột...
Dạ... Anh Mười gọi tui...
Chứ gọi ai mậy... Mầy coi mình còn được mấy thằng?
Dạ... Bốn mươi lăm anh...
Còn súng ống mậy?
Mình được hơn ba chục anh. Đạn thì hơi ít nhưng...
Tụi bây ăn cái gì chưa?
Dạ có gì đâu mà ăn anh Mười... Ăn dừa cứng cạy kho khô riết rồi tụi nó
đứa nào đứa nấy ớn tới cần cổ...
Mười Tình cười lạt. Càng nghĩ tới vụ bị Ba Chung, Hiền và Hiệu đánh
banh càng đại đội du kích của mình hắn càng thêm ứa gan.
Một lát nữa tụi mình đi về Lương Hòa...
Tư Chuột trợn mắt nhìn cấp chỉ huy vì sửng sốt. Trong đầu óc của tên du
kích miệt vườn không thể nào nghĩ ra lý do gì khiến cho cấp chỉ huy của
mình lại trở về Lương Hòa trong lúc này. Đánh nhau nữa? Đại đội chỉ còn
có bốn mươi lăm mạng với súng ống và đạn dược thiếu thốn. Ngay cả thức
ăn cũng không có. Hai ngày nay hắn và lính chỉ ăn cơm gạo lức với canh
rau lỏng bỏng để cầm hơi. Không có người lính nào có đủ sức đánh nhau
trong tình cảnh như vậy. Dù sao hắn cũng phải tuân lệnh cấp chỉ huy nếu
không Mười Tình sẽ giết hắn như giết một con chó.
Cánh cổng của đồn nghĩa quân khép lại sau khi Ba Chung bước ra. Tất,
trung đội phó, hỏi nhỏ trong bóng tối.
Mình đi ngả nào anh ba?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.