DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 475

do thấy mình vào hầm Lam, thì vào để theo dõi. Hay chính anh
ta định lẻn vào để làm một điều gì đó với Lam. Một cái hầm
con gái đơn lẻ giữa hầm các sĩ quan, liệu đã có mấy người lẻn
vào hầm Lam theo cái cách ấy. Và gặp những trường hợp như
vậy, Lam sẽ xử lý ra sao? Nghĩ vậy, Ngọc mơ hồ cảm thấy một
sự giận dỗi vô cớ trào lên.

Rời phòng làm việc của Trung đoàn trưởng, Ngọc đọc lại

hai quyết định: một quyết định thăng quân hàm trung úy, một
quyết định được điều lên công tác ở Bộ Tư lệnh 559. Trên tuyến
lửa Trường Sơn này, nhận một lúc hai quyết định như vậy là
phúc trùng lai. Vậy mà Ngọc lại cảm thấy tần ngần. Một năm
đã qua, với mùa khô ác liệt và mùa mưa gian khổ. Một năm
thôi, vậy mà anh đã cảm thấy những người trong Trung đoàn
thân thiết như máu thịt. Trung đoàn trưởng, Chính ủy, và cả
Ban chỉ huy Trung đoàn luôn tin cậy Tiểu ban Kỹ thuật. Với
vốn kinh nghiệm qua hơn ba năm ở những địa hình phức tạp,
ác liệt nhất, Ngọc đã cùng Tiểu ban hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Ngọc được bầu là Chiến sĩ Quyết thắng, được thưởng Huân
chương Chiến công. Trong buổi liên hoan tổng kết, có một bài
thơ lục bát tự biên kể về thành tích của Trung đoàn trong mùa
khô vận chuyển vừa qua. Bài thơ ấy được hát theo một làn điệu
dân ca, người ta đã dành mấy câu trân trọng cho anh. Như vậy,
anh ra đi không có điều gì phải xấu hổ. Anh tiếc tập thể gắn bó
mấy anh em. Từ các kỹ sư như Danh, Thu, đến các cán bộ
trung cấp, và cả Thương, cậu công vụ đáng yêu của Tiểu ban,
người dân tộc Thái Nghệ An. Anh luyến tiếc nhìn con đường
rắc đầy hoa trắng sang hầm của Lam. Những bông hoa rụng
trên lối mòn giữa mùa mưa như trăm ngàn hạt nắng gieo vào
lòng anh. Con đường này đây, chiều chiều em đi, quần xắn
ngang đầu gối, mắt em cười trong màu trắng tinh khiết của
hoa. Nỗi niềm này liệu rồi có qua đi? Anh đã không đủ can đảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.