DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 482

Chôn cất xong cho nó bọn tôi mới về.

Rồi Hồ kể rằng Quỳnh đã vượt qua một lần sốt rét ác tính,

do đó, Đại đội bố trí nó ở B6 là bộ phận của Đại đội gần bệnh xá
nhất, chỉ cách con sông Sê Pôn. Mọi lần, dù có mưa, vẫn đi
mảng sang đó được. Lần này lũ về đột ngột và hung dữ quá, đã
cuốn mất cái mảng buộc ở gốc cây ven bờ. Bọn tôi cáng Quỳnh
đến bờ, không sang sông được, phải chạy ngược trở lại, nhưng
không kịp. Tội nghiệp nó quá. Nó là con trai độc nhất trong
nhà.

Đêm ấy, Ngọc ngủ lại với Hồ. Không hiểu anh và Hồ có cái

gì chung, mà gặp nhau lần đầu trong những ngày ác liệt nhất
hồi vượt cao điểm 911 và quần nhau với bom đạn ở trọng điểm
Pha Bang, họ đã trở nên thân thiết, tâm giao. Hồ có trí nhớ
tuyệt vời. Anh hỏi thăm từng người trọng gia đình Ngọc, về
cuộc sống, khiến Ngọc cảm động. Hồ nhớ lại:

- Anh có nhớ, có một đêm chúng mình nghỉ lại ở một cái

lán nhỏ. Cái sạp chỉ đủ một người nằm, hai thằng phải nằm úp
thìa, một người trở mình, người kia cũng phải trở theo. Nửa
đêm, tôi bỗng giật mình, vì anh hét toáng lên: "Cẩn thận kẻo
gãy mất cái thước Lô-ga-rít(*) của tôi". Rồi anh bật dậy, mồ hôi
vã đầm đìa trên trán. Tôi hỏi có chuyện gì vậy? Anh giải thích
rằng: "Tôi mơ thấy anh đang nằm đè lên cái thước. Mọi tính
toán thiết kế hiện nay đều phải trông cậy cả vào cái thước ấy.
Đó là cái thước cô em gái học ở Đông Đức gửi về. Khi chưa có
nó, để biết hàm số lượng giác, hoặc số lũy thừa, tôi phải tính
thủ công vô cùng vất vả". Bây giờ cái thước ấy có còn không?

(*) Thước có một thanh động ở giữa trượt dọc theo hai

thanh tĩnh nhờ đường soi. Trên thanh động và tĩnh có khắc
vạch thích hợp. Nhờ đó, thước này có thể dùng để tính toán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.