DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 481

Ngọc cảm thấy mình đã lỡ lời. Anh nhận ra trong mắt

người bạn cái nhìn xa xăm. Anh đã yêu, một tình yêu tôn thờ
người mình yêu như Thiên Chúa, Đức Phật. Luôn gìn giữ tình
yêu như gìn giữ một báu vật thiêng liêng. Sẵn sàng quên bản
thân mình trong tình yêu đó. Thục làm Ngọc tò mò muốn gặp
người con gái ấy. Không hiểu cô có ma lực gì mà có thể làm mê
mệt một người như Thục, đẹp trai, đầy nam tính, bất chấp
bom đạn, coi cái chết nhẹ như lông hồng.

Họ tâm sự đến quá nửa đêm. Thục giục Ngọc đi ngủ để

hôm sau có sức mà đi. Ngọc vào màn rồi, Thục khơi ngọn đèn,
lôi trong ba lô ra cuốn sổ bìa nâu. Ngọc biết đó là cuốn nhật ký.
Sau câu chuyện vừa rồi, chắc nỗi nhớ trong Thục lại cồn cào,
và anh ấy lại gửi nỗi niềm vào đó.

Ngày hôm sau, vượt qua sông Sê Pôn, Ngọc ghé qua trạm

bơm B6 thăm Hồ, đồng hương cùng huyện, đang phụ trách
trạm bơm này. Chỉ định ghé thăm bạn, uống chén nước, rồi đi
tiếp, nhưng mưa xối xả đã mang lũ về gầm gào trên các con
suối, dòng sông, nên anh đành nghỉ lại chờ nước rút. Xế chiều
Hồ mới cùng mấy người bạn về đến trạm bơm. Anh ôm chầm
lấy Ngọc:

- Hơn một năm rồi, trông anh gầy và chững chạc lên

nhiều.

- Trông già thì cứ nói luôn đi, dùng mỹ từ làm gì cho tủi

nhau - Ngọc cười - Nghe nói anh đưa bạn đi cấp cứu từ sáng.
Nếu không có lũ chặn đường, chắc tôi không gặp được anh.

Hồ buồn rầu:

- Thằng Quỳnh chết rồi. Lũ về, mọi con đường đều bị cắt

đứt. Đưa nó vào Đội điều trị của bộ đội cao xạ thì đã quá muộn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.