DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 503

Đêm hôm đó, Hành thao thức, giấc ngủ chập chờn. Hết

ngày thứ sáu rồi mà không thấy đâu là lối ra khỏi rừng, trên
đầu, tiếng máy bay gầm rít, rồi tiếng bom B52, bom tọa độ lúc
gần, lúc xa khiến cho trong tổ khảo sát đã có người lo lắng: Hay
là chúng mình đã đi lạc? Lạc trong rừng khu vực gần trọng
điểm thì rất nguy hiểm vì có thể bất chợt dính vào vệt bom
B52, rồi thương vong mà không biết hướng nào để đưa người
đi cấp cứu. Mình đã cắt đúng phương vị, mà sao đi mãi chẳng
tới đích thế này? Hay là có gì đó chưa ổn trong cách đi? Nếu lạc
trong rừng, không chỉ nguy hiểm cho mọi người mà còn ảnh
hưởng đến kế hoạch chung.

Quá nửa đêm, Hành chồm dậy khỏi võng khi nghe tiếng

còi ô tô phía chân núi. Vậy là sắp tới đường 18 rồi. Nếu đúng là
đường 18 thì đã tìm được lối thoát tránh trọng điểm Ngã Ba.
Hành mừng không sao ngủ được. Ngay khi trời sáng rõ, anh sai
một chú lính trẻ trèo lên ngọn cây quan sát. Cậu ta reo lên: "Em
nhìn thấy đường ô tô rồi!". Theo hướng chỉ của cậu lính, Hành
cầm địa bàn leo lên một cái cây khác. Con đường màu đỏ uốn
lượn giữa núi đồi, hai bên lỗ chỗ hố bom. Xa xa, chếch về phía
nam là trọng điểm Ngã Ba đỏ quạch, đen đúa. Hành định
hướng lại phương vị, rồi nhắm theo hướng đường 18 thẳng
tiến. Cả tổ khảo sát mừng khôn tả vì đã trút được mối lo bị lạc
trong rừng sâu. Họ thay nhau phát cây, phăm phăm tiến lên
phía trước. Xế chiều, họ ra đến đường ô tô, và không khó khăn
gì, họ tìm đến được cửa van gần nhất của bộ đội đường ống.
Cậu Tiểu đội trưởng canh van reo lên:

- May quá. Các anh đã về. Tiểu đoàn đang rất lo lắng, sợ

các anh gặp chuyện chẳng lành - Nói rồi cậu ta đưa cuốn sổ ghi
điện cho Hành - Đây là bức điện của Tiểu đoàn vừa báo xuống.

Hành lướt qua:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.