DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 67

đây là lần đầu được nghe trực tiếp những câu hò ấy trong đời
thường. Anh bỗng cảm thấy những giọng hò tình tứ ấy làm
nên cái mơ mộng của những đêm thâu vất vả như thế này.

Quá nửa đêm. Dưới ánh trăng hạ tuần yếu ớt, một cái rãnh

lờ mờ đã kéo dài trên cánh đồng. Tuyến ống cũng theo tay
những người thợ lắp ráp bò theo con rãnh đó.

Bỗng một tiếng rít ghê rợn xé tan màn đêm yên tĩnh. Rồi

đèn dù bật ra những chùm sáng vàng chói. Trời đang tối bỗng
sáng như ban ngày. Những người trên cánh đồng bổ nhoài nằm
dán xuống ruộng. Sáng quá. Nhưng sao thứ ánh sáng này nó
chao chát, vàng vọt, chết chóc. Mỗi người đều nín thở. Hình
như cái rãnh vừa đào to ra, dài ra quá nhiều, và ngay cả mình
hình như cũng đang bị những con mắt cú vọ từ trên cao kia
nhìn thấy. Bom bắt đầu nổ, nhưng không phải nổ trên Công
trường mà nổ trên con đường quốc lộ bên kia sông. Thục hô:
tất cả nằm im, nếu chạy sẽ bị địch phát hiện. Trời đang gió,
những chiếc dù pháo sáng cứ bay dần về phía cánh đồng. Bên
kia sông, đã có hai chiếc xe bốc cháy. Ka đưa bàn tay ngắn củn
nắm lấy tay Ngọc, miệng lầm bẩm: Phen này thì chết cả lũ rồi.
Ngọc nói: Không phải nó phát hiện ra mình đâu, chúng đánh
xe bên kia sông đấy. Chúng mình đông như cua thế này làm gì
mà chúng không phát hiện ra. Tiếng Ka hổn hển và rõ ràng
anh ta đang run. Ngọc vẫn nằm dán xuống ruộng, và chính anh
cũng cảm thấy tim đập thình thịch. Người trên đồng đông quá,
nếu chúng rải bom bi thì không biết hậu quả sẽ ra sao. Lần đầu
tiên có cảm giác đang đón đợi một điều khủng khiếp nên anh
thấy từng phút trôi đi thật nặng nề.

Rồi cuối cùng đèn dù cũng tắt. Mọi người thở phào đứng

dậy. Ka chỉ sang hai chiếc xe đang rừng rực cháy bên kia sông
nói với Ngọc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.